Chương 6: Ngài, có não không?

Trong miệng bách tính kinh thành, tiểu tướng quân Lê Tứ Cửu vẻ ngoài gớm ghiếc, mặt xanh nanh vàng, tính tình ác liệt. Thế nhưng Lê Tứ Cửu chẳng những không xấu mà còn ngoan ngoãn ngồi trước gương, mặc cho Uyển Chi sửa soạn cho y.

Uyển Chi ngơ ngác nhìn Lê Tứ Cửu trong gương đồng.

Dù cho quanh năm bôn ba bên ngoài, da của Lê Tứ Cửu vẫn rất trắng, còn trắng hơn hộp phấn trong tay Uyển Chi. Lông mi của y vừa đen vừa dài, cộng với đôi mắt hẹp dài đó lại tạo ra một phong vị khác. Môi của y vốn đã đỏ nên cũng không cần tô điểm phấn son.

Uyển Chi nhìn chằm chằm y nửa ngày, ngơ ngác không biết nên trang điểm cho Lê Tứ Cửu từ đâu, cuối cùng đặt hộp phấn trong tay xuống, xõa tóc của Lê Tứ Cửu ra, bắt đầu chải tóc cho y.

Lão ma ma sau khi nhận được tin vội vàng chạy đến, đứng một bên cúi đầu dùng thanh âm run rẩy nói: "Công tử, đợi đến tối hoàng thượng đến đây, ngài...ngài nhất định phải hết lòng hầu hạ, hoàng thượng không thích có tiếng động nên ngày nhất định đừng kêu...kêu ra tiếng......"

Uyển Chi nhớ tới lúc trước Hoàng chiêu nghi nghe được tin này, cổ đỏ bừng lên vì xấu hổ, mà Lê Tứ Cửu vẫn là bộ dạng trấn tĩnh, không gấp không hoảng đáp: "Ta biết rồi, đa tạ."

...........Nên nói y không hổ là nam nhân?...........hay là nói y to gan đây.........

Lê Tứ Cửu cụp mắt xuống để Uyển Chi và ma ma không thấy được đồng tử đang kịch liệt chấn động của y.

[Cái quái gì thế!!!]

Lê Tứ Cửu âm thầm gào thét trong lòng, nghĩ đến bản thân vừa nghe thấy những lời đó, hận không thể đặt lỗ tai xuống dưới vòi nước rửa ba ngày ba đêm: [Hóa ra tiến cung làm phi tử là phải thị tẩm sao!!!!!!!!!]

1 Im lặng hồi lâu, hệ thống hỏi Lê Tứ Cửu: [Ngài, có não không?]

Lê Tứ Cửu: ...............

Tâm của y chết rồi.

--------------------

Uyển Chi sửa sang đầu tóc cho Lê Tứ Cửu xong liền từ trong tủ lấy ra một bộ hồng y. Ban đầu nàng tới Cẩm Thốc cung còn thầm oán giận tại sao y phục được chuẩn bị lại rộng như vậy, cô nương nhà ai mà mặc vừa? Không ngờ tới vừa hay để Lê Tứ Cửu mặc vừa.

Cũng không biết có phải là do trùng hợp hay không, cũng may.......cũng may.

Lê Tứ Cửu không quen để người khác hầu hạ mình, vừa trông thấy Uyển Chi như muốn mặc quần áo cho y, y liền vươn tay về phía nàng: "Để ta tự mặc là được rồi"

Uyển Chi đưa y phục cho y, Lê Tứ Cửu trước tiên cởϊ áσ giáp đặt sang một bên, sau đó giũ giũ bộ y phục mà Uyển Chi đưa tới, tung lên không trung một vòng rồi xoay người mặc vào.

Lê Tứ Cửu điều chỉnh vạt áo, thuận miệng hỏi: "Thế nào?"

Uyển Chi trước giờ chưa từng gặp phương thức mặc y phục nào hoang dã như thế, nhìn ngơ cả người ra. Nghe thấy Lê Tứ Cửu hỏi, nàng liền định thần lại nhìn Lê Tứ Cửu, sau đó lạ ngây người ra.

Nếu như nói lúc Lê Tứ Cửu mặc giáp còn có thể cho người khác chút cảm giác chính khí thì khi mặc hồng y, tóc xõa sau lưng, trên người Lê Tứ Cửu chỉ còn lại tà khí. Uyển Chi nhìn y, trong đầu lại vi diệu có liên tưởng đến một dải lụa thấm đẫm máu tươi.

Lê Tứ Cửu khoanh tay đứng trước mặt Uyển Chi, cười như không cười nhìn nàng, Uyển Chi chỉ thấy mình như một con thỏ bị chim ưng nhắm vào, chỉ còn con đường chờ chết.

Uyển Chi không dám nhìn vào mắt y, hoang mang mà cụp mắt xuống, đột nhiên chú ý thấy trên cằm Lê Tứ Cửu có một nốt ruồi đen, trong đầu nàng chỉ vừa hiện ra hai chữ "dễ nhìn" liền liếc thấy ý cười trên môi Lê Tứ Cửu càng sâu hơn một chút.

Uyển Chi cảm thấy nụ cười đó như đang cười nhạo nàng, giật mình một thoáng, liền cúi đầu không dám nhìn loạn nữa, hận không thể trừng thủng một lỗ trên chân mình.

Lê Tứ Cửu cũng cảm thấy khá hài lòng, y tò mò sờ y phục trên người mình, tính ra y đã năm năm rồi không có y phục mới, chất liệu còn khá trơn mịn.

Hệ thống nhắc nhở Lê Tứ Cửu: [Thứ tốt! Cho nàng một ít, thứ tốt]

Quả thật... Lê Tứ Cửu âm thầm gật đầu, thỉnh thoảng xem phim cung đấu thấy tặng quà cho cung nữ và thái giám.

Lê Tứ Cửu mò trong ngực áo một lát, chỉ mò thấy một chuỗi Phật châu.

Bình thường trong ngực áo y đựng không ít mấy thứ linh tinh, chỉ là hôm nay tiến cung vì để mang chiếc vòng cổ tặng cho Úc Tu Cẩm mà chiếc vòng cổ đó chiếm không ít không gian bên trong ngực nên y dứt khoát lấy hết mấy món đồ khác ra ngoài.

Chuỗi Phật châu này giá trị vốn không cao, nhưng giá thành lại cao, lại rất có ý nghĩa. Đây là món đồ mà lúc ba mẹ y đi du lịch ở khu thắng cảnh đã mang về cho y.

Năm đó tên gian thương ở lối vào khu thắng cảnh đã lừa hai vợ chồng già rằng chuỗi Phật châu làm từ trầm hương thượng hạng, câu thần chú sáu chữ bên trên là do một vị cao tăng đích thân khắc lên.