Chương 8: Đoán hay lắm, lần sau đừng đoán nữa

Vừa hạ triều không lâu Thái hậu đã nghe thấy tin Úc Tu Cẩm đồng ý cho Lê Tứ Cửu tiến cung liền phái người đi đóng gói Úc Tu Cẩm và Tĩnh vương Úc Ngôn Lễ chưa đi xa mang về Từ Ninh cung. Úc Ngôn Lễ ngồi nghe Thái hậu mắng Úc Tu Cẩm không trùng câu nào trong suốt nửa nén hương. Nghe thấy Thường Thuận Hải nói như vậy, Úc Ngôn Lễ cười khổ nói: "Có lẽ là do chúng ta nghĩ nhiều thì sao, đó vốn không phải là xem thường"

Thái hậu vân vê đầu ngón tay, nghiến răng cười lạnh: "Nghĩ nhiều? Không gặp thì thôi! Trước khi thượng triều không phải Thường Thuận Hải chỉ để y đợi ở ngoài cửa có một chút thôi sao, bên cạnh y có kẻ bưng khay đứng hầu cũng không thấy y gỡ bội kiếm xuống. Dám mang kiếm thượng triều còn không phải xem thường sao? Còn có...."

Thái hậu chỉ tay vào chiếc vòng cổ răng người trên bàn: "Đem loại đồ này đi tặng Hoàng thượng mà còn không phải đang thị uy thì cái gì mới là thị uy?"

Thái hậu càng nói càng tức, tức đến run tay: "Hoàng thượng, ai gia hôm qua vừa nói với người, Lê Tứ Cửu ở bên ngoài đánh trận, tay nắm binh quyền, người cần phải lộ rõ ân uy, không được để y quá mức ngông cuồng.....người thì hay rồi, trực tiếp để y tiến cung! Làm càn, quả thực là làm càn"

Úc Tu Cẩm cúi đầu không nói lời nào mà đứng nghe mắng.

Úc Ngôn Lễ thấy Úc Tu Cẩm bị mắng có chút đáng thương, có lòng muốn vì thằng cháu mình cầu tình nhưng mà không thể không thừa nhận, những điều Thái hậu nói chính là điều mà hắn đang nghĩ. Ở trên triều, hắn mấy lần tưởng rằng Lê Tứ Cửu muốn ám sát Úc Tu Cẩm nên không biết đã mấy lần len lén nhỏ giọng hô: "Người đâu, hộ giá!"

Úc Tu Cẩm bình tĩnh nói: "Bây giờ nói mấy chuyện này thì cũng muộn rồi....dù sau lời trẫm cũng đã nói ra rồi, Lê Tứ Cửu giờ đã ở trong hậu cung, mắng trẫm cũng như không."

Trong phút chốc, ai cũng nhìn ra Thái hậu muốn quất Úc Tu Cẩm.

Vì để ngăn chặn sát sinh, Úc Ngôn Lễ đánh trống lảng nói: "Nhưng mà.....thần cho rằng, cách làm của Hoàng thượng thật ra rất thông minh"

Tất cả mọi người, bao gồm cả chính Úc Tu Cẩm cũng nghi hoặc nhìn Úc Ngôn Lễ.

Úc Ngôn Lễ đánh liều nói: "Thần không biết Lê tướng quân có mục đích gì, nhưng hậu cung của hoàng đế không phải là nơi y có thể giở trò mưu mô. Một khi Lê tướng quân vào hậu cung, mọi hành động của y đều không thoát khỏi đôi mắt của hoàng thượng. Nói như vậy, không phải là chúng ta có thể tiện khống chế hành động của y hơn hay sao?"

Lời của Úc Ngôn Lễ khiến mọi người phải suy ngẫm. Một lúc sau, Thái hậu gật đầu, sắc mặt hòa hoãn một chút, bà liếc nhìn Úc Tu Cẩm một cái thì thấy Úc Tu Cẩm cúi đầu, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình nào, cũng không nhìn ra hắn rốt cục đang nghĩ gì.

Thái hậu lại vân vê đầu ngón tay, đè xuống cảm xúc muốn đánh con trai.

Đứa con trai này của bà từ nhỏ đã tự lập, mặt lạnh như quan tài khiến người ta không đoán được dưới bộ mặt đó của hắn cất giấu mấy ý nghĩ kỳ quái gì. Người làm mẫu thân như bà không ít lần bị hắn chọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Thái hậu ổn định lại cảm xúc, trừng Úc Tu Cẩm một cái, nói: "Tĩnh vương nói không sai.....hoàng thượng người đã cho phép y vào hậu cung thì phải trông coi cẩn thận. Nếu y đã muốn làm phi tử của hoàng thượng thì hoàng thượng cũng phải đối đãi với y như phi tử, dỗ dành y, sủng ái y, nói không chừng y vừa buông lỏng cảnh giác liền làm lộ ý đồ chân chính.

Úc Tu Cẩm gật đầu: "Nhi thần biết rồi"

Thái hậu gật đầu, nhét chuỗi vòng răng người kia vào tay Thường Thuận Hải, lấy tay đỡ trán nói: "Được rồi, ai gia mệt rồi, các ngươi về đi"

Ba người hành lễ rồi quay người đi ra ngoài.

Đợi đến khi Úc Tu Cẩm đi đến cửa, Thái hậu nhẹ nhàng gọi một tiếng "Hoàng thượng"

Úc Tu Cẩm quay đầu nhìn, nhìn thấy nỗi lo lắng đượm trên mi mắt Thái hậu, bà nói: "Nhất định phải cẩn thận"

Úc Ngôn Lễ cũng thở dài một hơi: "Đúng vậy, hoàng thượng, người nhất định phải cẩn thận mọi thứ"

Úc Tu Cẩm nói: "Trẫm biết rồi"

Hắn xoay người tiếp tục đi ra ngoài, nhưng khi sắp qua khỏi bậc cửa thì lại dừng bước, ngập ngừng nói: "Trẫm biết vì sao các người lại phòng bị y như vậy"

Không khí thoáng chốc yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía Úc Tu Cẩm, muốn biết tiếp theo hắn muốn nói cái gì.

Úc Tu Cẩm chậm rãi quay người lại, đôi mắt tựa như có chút lấp lóe: "Nhưng mà, có khi nào......y muốn vào hậu cung, là vì thích trẫm thì sao?"

Thường Thuận Hải kinh ngạc há hốc mồm, Úc Ngôn Lễ và Thái hậu mang một vẻ mặt quái dị khó nói nên lời mà nhìn Úc Tu Cẩm, giống như nhìn một kẻ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hét lớn trên đường phố lại còn vừa hét vừa chạy điên cuồng.

Úc Ngôn Lễ lo lắng vươn tay đặt lên trán Úc Tu Cẩm: "Hoàng thượng.....người đang bị ốm hả?"

Úc Tu Cẩm lùi lại nửa bước, tránh khỏi tay của Úc Ngôn Lễ: "Trẫm không có ốm....trẫm chỉ là đoán vậy thôi"

Thái hậu ngơ ra hồi lâu, "phụt" một cái liền cười ra tiếng: "Ai gia cũng quên, hoàng thượng năm nay mới mười chín, vẫn còn trong độ tuổi tin tưởng vào lưỡng tình tương duyệt."

Thái hậu cố nhịn cười, nhìn Úc Tu Cẩm một cái: "Đoán hay lắm, lần sau đừng đoán nữa."

--------------------