Chương 7: Tin tức bát quái của anh

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Cảnh tiểu thư, cô không sao chứ? Sắc mặt nhìn không tốt lắm, có cần tìm bác sĩ lại xem không?” Lục Kiến Minh thấy sắc mặt cô trắng bệch, lo lắng hỏi.

Cảnh Phạm phục hồi tinh thần, lắc đầu. Nhìn Lục Kiến Minh, trầm tĩnh hỏi: “Trợ lý Lục, anh đi theo Hoắc tổng rất lâu rồi?”

“Mấy năm.”

“Vậy… anh trai và ba của Hoắc tổng, thật sự…” Lòng Cảnh Phạm quặn đau, nói đến đây, thanh âm hơi nghẹn ngào, không nói tiếp.

Lục Kiến Minh thở dài: “Lúc tôi theo Hoắc tổng, ba và anh trai Hoắc tổng đã qua đời. Cụ thể thế nào không biết, có điều chuyện đó đả kích Hoắc tổng rất lớn, bình thường không nói tới chuyện này.”

Cảnh Phạm gật đầu, không hỏi tới nữa. Trong đầu đều là dáng vẻ thống khổ của Hoắc Cảnh Thành.

Vào thời khắc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại nhìn, trên màn hình là hai chữ “Gia Ngôn”.

“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”

Lục Kiến Minh gật đầu: “Nếu như không có chuyện gì khác, tôi về công ty trước. Hôm nay cô còn cần ở lại bệnh viện quan sát, ngày mai tôi sẽ đến làm thủ tục xuất viện, Cảnh tiểu thư không cần phí tâm.”

“Làm phiền anh, anh đi làm đi.” Cảnh Phạm gật đầu, đưa mắt nhìn Lục Kiến Minh rời đi mới nhận điện thoại.

“Nói rõ ràng, chuyện gì, rốt cuộc là tình hình gì?” Thịnh Gia Ngôn hỏi, lòng như lửa đốt: “Mọi người trong công ty đều đang đồn cậu vừa rồi suýt chút nữa bị Hoắc tổng đánh chết trong phòng làm việc Tổng giám đốc, ngay cả xe cứu thương cũng tới, có phải thật hay không?”

“…” Cảnh Phạm cảm thấy đầu càng đau.

Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

“Cậu bị đánh thật sao?” Sự trầm mặc của cô, Thịnh Gia Ngôn cảm thấy là ngầm thừa nhận, vừa tức vừa gấp lại lo lắng: “Bây giờ cậu ở bệnh viện nào? Mình qua thăm cậu. Bị thương có nặng không?”

Cảnh Phạm vội vàng nói: “Cậu đừng lo, không khoa trương như mọi người nói, anh ấy chẳng qua tức giận, mình cũng chỉ bị thương ngoài da.”

“Hoắc tổng vì ở dưới lầu cậu khıêυ khí©h du͙© vọиɠ anh ấy mà ra tay với cậu? Không thể nào.”

“Thịnh tiểu thư, cậu có thể đừng động một chút là “khıêυ khí©h du͙© vọиɠ” không? Mình thật sự không phải cố ý.”

“Bị thương chỗ nào rồi? Trên mặt? Có lưu lại sẹo hay không?”

“Sẽ không, chỉ một vết thương nhỏ.”

Thịnh Gia Ngôn thở phào, một giây sau, lại hỏi: “Cậu rốt cuộc đắc tội Hoắc tổng cái gì? Nói với mình chút đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, xem còn cách xoay chuyển hay không. Nếu không, cậu còn không phải thật sự ló đầu liền bị gϊếŧ trong phòng kín!”

Trong lòng Cảnh Phạm nặng trĩu: “Không có khả năng xoay chuyển, trừ phi mình chết tạ tội.”

“Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?”

Cô yên lặng một hồi, mới buồn rầu mở miệng: “Mình gián tiếp hại chết anh trai và ba anh ấy.”

“…” Thịnh Gia Ngôn ở bên kia trầm mặc, hồi lâu mới nói một câu: “Mình thấy hay là cậu đi chết tạ tội đi!”

Cô đã gây chuyện gì ah!

Cả đêm, Cảnh Phạm nằm một mình trong bệnh viện, lăn qua lộn lại, ngủ vô cùng không yên ổn.

Cô liên tục nằm mơ, lúc là ánh mắt ôm hận như lưỡi dao của Hoắc Cảnh Thành, lúc là dáng vẻ đáng sợ năm năm trước Hoắc Vân Thâm ngã xuống đất, lúc là một bàn tay đang bóp cổ cô làm cô không thể nào hít thở.

Đến khi ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, chiếu vào phòng bệnh, cô nặng nề thở gấp rốt cuộc tỉnh hồn. Trên lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.



Thời gian sau, Cảnh Phạm không gặp mặt Hoắc Cảnh Thành ở công ty nữa.

Thỉnh thoảng gặp được, cũng chỉ là bóng lưng xa xa.

Dáng vẻ của anh giống như luôn rất bận rộn, bị người vây quanh, tới cũng vội vả, đi cũng vội vả.

Cảnh Phạm nghĩ, giữa bọn họ, nếu vĩnh viễn như vậy, sống yên ổn vô sự với nhau, cô còn có thể nhìn anh từ xa, cũng coi là một chuyện tốt.

Ngày hôm đó, Thịnh Gia Ngôn kêu cô qua Bộ phận quản lý.

Cảnh Phạm đi vào, chỉ thấy Thịnh Gia Ngôn ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô dò xét hỏi: “Bộ dáng này là sao, không sao chứ?”

“Đây là hợp đồng mình ra sức thực hiện rất lâu cho cậu, bây giờ không ký được.” Thịnh Gia Ngôn chán nản đặt hợp đồng trước mặt cô.

Cảnh Phạm mở ra nhìn.

Đều là hợp đồng của đoàn kịch. Có vài nhân vật cô vốn có 100% hy vọng.

Thịnh Gia Ngôn tiếc nuối nhìn Cảnh Phạm: “Phạm Phạm, cậu bị chèn ép. Tất cả hợp đồng đều bị Bộ trưởng đè ép.”

“…” Cảnh Phạm yên lặng không nói. Thật ra chuyện này cũng nằm trong dự liệu.

Hoắc Cảnh Thành dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Thịnh Gia Ngôn hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”

“Có thể hủy hợp đồng không?” Cảnh Phạm ngước mắt, nhìn Thịnh Gia Ngôn nói: “Cậu bình tình hình của mình, mình không thể ngồi chờ chết như vậy. Mình không có nhiều thời gian, mình cũng rất cần tiền.”

Thịnh Gia Ngôn thở dài: “Đây là chuyện mình đang muốn thương lượng với cậu. Mình đã nói với Bộ trưởng, nhưng mà đối phương không chịu nhả, muốn cậu trực tiếp đi tìm Hoắc tổng. Phạm Phạm, mình cho cậu lời đề nghị.”

“Cái gì?”

“Đi nói với Hoắc tổng.” Thịnh Gia Ngôn đề nghị: “Nếu anh ấy chén ghét cậu như vậy, chứng minh anh ấy vốn không muốn nhìn thấy cậu. Cậu muốn hủy hợp đồng, rời khỏi công ty này, có lẽ anh ấy sẽ thả cậu đi.”

Sao anh dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy?

Cảnh Phạm sẽ không lạc quan như thế. Nhưng mà trừ tìm anh nói chuyện, dường như mình không còn đường đi.

Cảnh Phạm đợi vài ngày, rốt cuộc đến khi Hoắc Cảnh Thành xuất hiện ở công ty lần nữa.

Cô đi thang máy lên lầu trên cùng, trong thang máy, đứng không ít nhân viên.

“Hôm nay các cô thấy không? Chắc người hôm nay tới công ty là bạn gái của Hoắc tổng!” Trong góc thang máy, có người nhỏ giọng tám chuyện.

“Tôi cũng nhìn thấy, rất có khí chất.”

“Nhưng tôi nghe nói, người đó không chỉ là bạn gái, hai người bọn họ đã sớm kết hôn rồi.”

“Hoắc tổng kết hôn rồi? Nhưng tôi không thấy anh ấy đeo nhẫn cưới trên tay nha!”

“Bây giờ ai còn đeo nhẫn cưới, quê mùa.”

“Quả nhiên nha, đàn ông tốt, không phải của người khác thì chính là gay!”

Cảnh Phạm đứng chỗ không gần không xa, nghe bọn họ nói chuyện, một cảm giác khổ sở khó tả quanh quẩn trong lòng.

Cô quay mặt đi, xem như chưa từng nghe được.

Người phụ nữ bọn họ nói, chắc là Mộ Vãn!

Đã sớm biết bọn họ kết hôn rồi, cho nên… mình bây giờ khổ sở cái gì?

Cô thở dài, nhoẻn miệng cười.

Cảnh Phạm, đi qua đều đã qua, người đàn ông kia, cũng nên từ từ biến mất khỏi lòng cô!

Đang nghĩ thế, “đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, đến tầng trên cùng. Những người vừa tám chuyện lập tức im lặng, điều chỉnh tư thế, đứng nghiêm, tựa như vừa rồi tám chuyện không phải là bọn họ.

Cảnh Phạm chờ bọn họ đều lục tục đi ra ngoài, cô mới đi ra.

Tất cả người của phòng trợ lý đều biết Cảnh Phạm, lần trước cô bị chảy máu đầu trong phòng làm việc Tổng giám đốc, chuyện này làm cô nổi tiếng khắp cả công ty.

Cảnh Phạm nói rõ ý muốn với người của phòng trợ lý, bị đối phương cự tuyệt: “Cảnh tiểu thư, Hoắc tổng đang tiếp khách, e là không có thời gian gặp cô.”

Trên thực tế, ai dám không hẹn trước mà dẫn cô đi vào?