Chương 20

Phong Triết đang nghiêm túc làm việc vô tình ngẩng đầu lên nhìn cô rồi dần dần chuyển thành đặt toàn bộ sự chú ý trên người cô, lưu luyến không muốn dời mắt.

Cho đến khi nhiệt độ ấm áp từ bàn tay truyền đến trán, anh mới bừng tỉnh. Ngại ngùng nghiêng đầu tránh khỏi tay cô, anh ho khan một tiếng: “Tôi không sao.”

Mẫn Nam nửa tin nửa ngờ thu tay lại, giải thích: “Tại tôi thấy tai anh ửng đỏ, sợ anh chưa khỏi sốt hẳn.”

Phong Triết chột dạ vuốt tóc che đi hai bên tai. Anh nhìn tay cô đang cầm chậu cây xương rồng nhỏ thì hiếu kì: “Là em mang đến đây sao?”

“Đặt trên bàn làm việc giúp hút bức xạ từ máy tính.”

“Cảm ơn em.”

“Anh vừa khỏi sốt, đừng làm việc quá sức.”

Đột nhiên được cô quan tâm như vậy, trong lòng Phong Triết dâng trào sự ấm áp nhè nhẹ mà ngọt ngào. Anh kéo cô tới gần, tựa cằm lên vai cô, hai tay vòng qua ôm trọn bụng cô, không cho phép cô có cơ hội phản kháng hay né tránh.

“Để tôi dựa một chút, tôi hơi mệt.”

Phong Triết nói dối không chớp mắt, thản nhiên lừa cô chiếm tiện nghi, tham lam hơi ấm trên người cô. Có những lúc, giả vờ yếu đuối một chút cũng có cái lợi.

Mẫn Nam miễn cưỡng mặc kệ anh, có lẽ là vì đã từng diễn thân mật không ít lần, cô đã sớm làm quen với việc này rồi. Thật ra, sâu tận đáy lòng cô cũng muốn được anh ôm như vậy.

Thời gian, chỉ còn ba tháng nữa thôi.

“Giám đốc.”

Tiểu Từ mở cửa bước vào nhìn thấy một cảnh này thì ngượng ngùng lùi về phía sau đóng cửa lại, nghiêm trang chỉnh vạt áo rồi gõ cửa hai cái “Cốc cốc.”

“Vào đi.” Phong Triết lười biếng mở mắt, tùy tiện cầm một tờ tài liệu trên mặt bàn: “Giao cho cậu.”

Tiểu Từ run rẩy nhận lấy, giám đốc gọi đến cậu ta đã đoán ra không phải chuyện gì tốt lành. Bước chân cậu còn chưa chạm vào ngưỡng cửa đã bị gọi lại.

Phong Triết cầm thêm vài tờ, tiện thể nói: “Tôi thấy năng lực làm việc của cậu rất tốt, cần phát huy.”

Tiểu Từ chỉ có thể khóc thầm trong lòng. Hạnh phúc tới muốn rơi nước mắt!

Mẫn Nam che miệng khẽ cười. Sao cô cảm thấy anh giống như đang thay cô trả thù vậy?

“Lấy cho tôi một cốc nước hoa quả.”

“Vâng.”

Nhận mệnh lệnh từ giám đốc, sau vài phút Tiểu Từ đã bưng một cốc nước trở lại, cẩn thận đặt lên bàn: “Mời phu nhân.”

“Cảm ơn.” Mẫn Nam muốn giơ tay nhận lấy thì bị bàn tay anh nắm chặt, chỉ có thể gượng cười miễn cưỡng.

Phong Triết lắc đầu: “Cô ấy không thích, đổi nước lọc đi.”

Lần thứ nhất.

“Nước lạnh quá, đổi.”

Lần thứ hai.

“Sao nước nóng vậy? Đổi.”

Lần thứ ba.

“Cô ấy đang mang thai, uống sữa mới tốt cho sức khỏe.”

Tiểu Từ bị giày vò tới thảm thương, cậu ta nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu. Mẫn Nam cười thầm cái tính trẻ con của anh, tốt bụng ngăn lại: “Được rồi, tôi hơi khát, có thể uống chưa?”

Phong Triết hài lòng cầm cốc sữa đưa cho cô, khẽ phất tay đuổi Tiểu Từ. Cậu ta vui mừng chỉ trong một giây liền biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

“Phu nhân, vui hơn chút nào không?”

Mẫn Nam gật đầu đáp: “Có chút thương cậu ta.”

“Em có phải nên khen thưởng cho tôi không?”

“Vậy anh muốn gì?”

“Có thể hôn hôn một chút không?”

“. . .”

Mẫn Nam hơi nhíu mày, tự hoài nghi bản thân nghe nhầm, cô xoa nhẹ tai một chút rồi hỏi lại: “Anh nói cái gì cơ? Tôi nghe không rõ.”

Phong Triết thở dài nhìn cô. Lời anh nói khó nghe như vậy à? Anh đang suy nghĩ không biết nên mạnh mẽ tiến công hay chậm rãi nhử mồi đây? Nhưng vợ yêu đã ngỏ ý như vậy, không đòi chút lợi ích xem ra hơi phí hoài tâm sức rồi.

Phong Triết ghé sát tai cô, dịu dàng nhắc lại một lần nữa: “Tôi nói, tôi muốn hôn em.”

Thứ liêm sỉ gì gì đó, anh không cần!

Mẫn Nam trừng to mắt, muốn chui ra khỏi cái ôm của anh nhưng vô ích, tự động né xa anh một khoảng cách xa nhất mà cô có thể.

Nụ cười của anh rựa rỡ như hoa, nhu tình như nước. Trong ánh mắt sâu là một biển nước mênh mông và chỉ có duy nhất hình dáng của cô ở trong đó.

Mẫn Nam nhất thời bị mê hoặc, cô giơ tay muốn tát anh một cái nhưng vô ý vô thức mà dừng lại trên không trung, không xuống tay được. Cuối cùng thành ôm lấy gò má anh.

“Triết.”

Phong Triết thoải mái áp mặt vào lòng bàn tay cô, khóe môi mỉm cười hình trăng khuyết, không có một chút nào là giả vờ.

Mẫn Nam che đi ánh mắt của anh. Nhìn vào đó, cô cảm thấy sợ hãi. Cái cảm xúc ngọt ngào trong giây phút này sẽ nhanh chóng tan biến, cô không muốn trầm luân để rồi chìm sâu đến khi bản thân không thể bước ra được.

Phong Triết khó chịu nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, đan chặt mười ngón tay với nhau. Giọng anh mang theo chút ủy khuất, nghe có vẻ đáng thương: “Em làm gì vậy?”

Cô cầm điện thoại trong tay, trên màn hình là một dãy số anh đã thuộc làu, rất quen thuộc. Cái tên ấy, Lâm Vũ!

Ngón tay đang chuẩn bị ấn gọi của cô chợt dừng lại, muốn hỏi ý kiến: “Anh có cần tôi gọi bác sĩ không?”

Phong Triết: “. . .”

Anh không bị bệnh! Anh chính là muốn hôn cô! Gọi bác sĩ cái gì chứ?

Anh dứt khoát thu điện thoại của cô lại, nghiêm khắc lắc đầu: “Không cần. Bệnh của tôi cậu ta chữa không nổi.”

“Anh… Bị bệnh gì? Có nặng không?”

Mẫn Nam bất ngờ tới ngẩn người, cô chưa từng nghe Lâm Vũ hay ông bà Phong nói về việc anh bị bệnh.

“Nặng. Nếu không chữa được thì cả đời tôi sẽ phải sống trong đau khổ.”

“Nặng như vậy sao…”

“Bệnh này chỉ có em là có thể chữa được cho tôi.”

“Bệnh gì?”

“Bệnh tương tư.”

Mẫn Nam: “. . .”

Hình như hôm nay cô ra ngoài quên xem phong thủy rồi!