Chương 38

Mẫn Nam chưa trở về, Phong Triết vẫn thi thoảng liếc nhìn cửa phòng. Cô hiện tại đang mang thai, đi lại thực sự khó khăn hơn trước nhiều, anh cũng càng lo lắng hơn, chỉ cần xa cô một chút liền cảm thấy nhớ. Anh khẽ thở dài trong lòng, anh thành kẻ thích bám vợ rồi.

“Phong thiếu, có thể tập trung được không?”

Hạ Tu mỉm cười gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, lên tiếng nhắc nhở. Hai người đang bàn chuyện hợp đồng mà anh cứ như vậy thì hắn bàn thế nào?

“Người chưa làm cha như Hạ thiếu đương nhiên không hiểu được đâu.”

Hạ Tu: “. . .” Là hắn sai hả? Là lỗi ca hắn sao? Chỉ là chưa có thôi! Hắn cũng đang chăm chỉ lắm đấy.

“Khụ…” Hạ Tu ho khan một tiếng, lảng đi vấn đề này: “Hợp đồng tôi có chút ý kiến này.”

“Cứ nói.”

Hạ Tu đứng dậy muốn chỉ nhưng lại cảm thấy khá bất tiện, hắn liền đi vòng hẳn sang chỗ anh ngồi: “Mục này, với mục này, cần sửa lại.”

“Được.”

Sửa xong, cả hai người đặt bút kí tên trên hợp đồng.

Hạ Tu dựa người vào mép bàn, còn Phong Triết hơi ngả lưng về phía sau. Hắn chủ động đưa tay ra phía trước: “Hợp tác vui vẻ.”

Anh không có ý gì từ chối, đáp: “Hợp tác vui vẻ.”

Hạ Tu ghé lại gần: “Tôi không có ý gì với Mẫn Nam, mong Phong thiếu bỏ xuống phòng bị.”

“Muốn cũng vô ích.”

“Tôi rất yêu vợ.”

“Như nhau.”

Nghĩ đến cô vợ nhỏ của anh, Phong Triết khẽ mỉm cười. Nhưng tại sao đến giờ cô còn chưa về?

“Cạch.” Tiếng mở cửa vang lên.

Cả hai ông chồng đều đồng thời quay đầu nhìn. Thấy hai cô vợ sững sờ, cùng nhau lùi một bước đóng cửa, rồi lại mở ra, sau đó đứng bất động.

Hạ Tu: “. . .”

Phong Triết: “. . .”

Mẫn Nam: “. . .”

Mộ Dung: “. . .”

Bầu không khí có chút lắng đọng.

Dưới cảm nhận của hai cô vợ, hai tên đàn ông vừa nhìn nhau cười dịu dàng, vừa nắm tay nhau lại còn ghé sát như vậy là có ý tứ gì chứ?

Mộ Dung thở dài vỗ vai Mẫn Nam. Ngỡ tưởng nữ chính ngôn tình, ai dè lại là nữ phụ đam mỹ.

“Khụ khụ, hai người… Cứ tiếp tục, chúng tôi đi. Đã làm phiền rồi.”

“Không được đi!” Hạ Tu và Phong Triết đồng thời nói, sao có thể không đoán ra ý nghĩ trong đầu cô chứ?

Dù rất miễn cưỡng nhưng hai cô vợ cũng ngoan ngoãn trở về bàn ăn, yên phận ngồi chỗ của mình. Ăn được vài miếng, Phong Triết nhẹ nhàng cầm đôi đũa trong tay Mẫn Nam đặt xuống. Anh cẩn thận dùng khăn giấy lau khóe miệng cho cô rồi đỡ cô đứng dậy.

Anh lịch sự nói: “Chúng tôi xin phép về trước, tạm biệt.”

Hạ Tu mỉm cười thiện ý: “Phong thiếu, Phong phu nhân, hẹn gặp lại.”

Mẫn Nam không kịp phản ứng cũng không hiểu ý anh nên cô chỉ có thể nghe theo. Cô còn chưa ăn no nữa mà…

Đến khi hai người đã rời khỏi phòng ăn, Hạ Tu mới dời mắt về phía người bên cạnh, bất mãn xoay mặt cô đối diện với hắn: “Em nhìn cái gì đấy? Nhìn anh này.”

Mộ Dung thẳng thừng từ chối: “Không thích.”

Hạ Tu không so do với cô, mang ra khuôn mặt ủy khuất nói: “Vợ, anh muốn được làm cha.”

“Muốn thì đi nhận con nuôi.”

“Anh muốn có con với vợ.”

“Thích thì anh tự đi mà sinh.”

Hạ Tu: “. . .”

Sau khi rời đi, Phong Triết lập tức đỡ Mẫn Nam lên xe về nhà. Cái ý nghĩ linh tinh trong đầu cô, phải được dập tắt ngay lập tức. Cả quãng đường cô đều không cười một chút nào. Anh thở dài xoa xoa mặt cô: “Em sao đấy? Giận anh à?”

Mẫn Nam lắc đầu tỏ ý không có gì. Cô lùi sang bên cạnh một chút: “Anh với Hạ Tu liếc mắt đưa tình, à nhầm… Trao đổi hợp đồng thế nào? Tốt chứ?” Hỏi xong cô mới nhận ra mình lỡ lời. Tình cảnh như thế sao có thể không tốt đẹp chứ, mà rất tốt là đằng khác.

Phong Triết lườm cô coi như lời cảnh cáo, anh ôm cô sát lại gần, kiên nhẫn nói: “Kí hợp đồng rồi. Điều khoản cả hai bên đều đã đồng ý. Tôi và hắn ta bắt tay xã giao, mong hợp tác vui vẻ.”

Anh cố ý nhấn mạnh bốn chữ “bắt tay xã giao”. Ý chỉ đơn giản là bắt tay chứ không phải nắm tay, hoàn toàn không có ý khác.

“Vậy. . .”

“Em biết anh với hắn ta nói gì mà cười không?”

“Không.” Làm sao cô biết được chứ?

Anh nâng cằm cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô: “Tôi rất yêu vợ mình.”

“Ừm. . .”

Mẫn Nam khẽ nói một tiếng rồi quay mặt đi tránh né ánh mắt của anh. Trên khuôn mặt cô là sự rực rỡ của hạnh phúc, là nụ cười của ngọt ngào.

Phong Triết vui vẻ vuốt tóc cô, anh đứng dậy nắm tay cô nói: “Đi theo anh.”

Anh dẫn cô vào thư phòng, đỡ cô ngồi xuống ghế rồi mở ngăn tủ kéo bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp gỗ luôn được giữ gìn rất cẩn thận. Bên trong là một chiếc vòng cổ.

Mẫn Nam nhìn thấy thì hơi nhíu mày: “Đây là…”

“Vòng cổ của Tiểu Mẫn. Năm đó vào sinh nhật tôi, em ấy đã đem nó tặng anh.”

Bàn tay cô chạm nhẹ vào mặt dây chuyền. Bởi vì trong cuốn sổ nhỏ của Tiểu Mẫn vốn có ảnh chiếc vòng nên cô mới có ấn tượng về nó. Đây là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy.

Phong Triết đeo vòng lên cổ cô: “Tiểu Mẫn chắc chắn đang ở một nào đó chúc phúc cho chúng ta. Nó là món quà em ấy tặng cho anh, giờ anh mang nó tặng lại cho em.”

“Nhưng. . .”

“Không có nhưng gì hết. Tiểu Mẫn rất quý em, nhất định cũng hy vọng như vậy.”

Anh ôm cô vào lòng, mỉm cười hạnh phúc: “Nam Nam, em là tất cả của anh.”

Năm anh mười lăm tuổi gặp được Lâm Mẫn, cô nhóc bảy tuổi ấy giúp anh biết thế nào là quan tâm người khác. Năm hai mươi chín tuổi anh gặp được Mẫn Nam, cô dạy anh cách thật lòng yêu một người. Cô chính là ánh sáng của cuộc đời anh, là tồn tại không thể nào biến mất.

Em là tất cả của anh.

Phong Triết xoa đầu cô hỏi: “Vừa nãy em giận gì anh sao?”

Anh không nhắc thì thôi, tự dưng nhắc tới làm Mẫn Nam hơi khó chịu, cô bất mãn nói: “Em còn chưa ăn no!”

“Ừm…” Anh chột dạ tránh né ánh mắt cô: “Là lỗi của anh.”

“Em đói…”

“Được, anh nấu cho em ăn, vợ yêu của anh.”