Chương 5

Tình hình tắc đường vô cùng nghiêm trọng, Nhạc Gia Minh lại đưa mắt nhìn người bên cạnh.

Tɧẩʍ ɖυy An đỡ trán, nói: “Đúng vào lúc ấy, tôi lại bắt đầu hoài nghi, cuộc hôn nhân này đã bắt đầu từ nhiều năm trước, rốt cuộc nó có nghĩa lý gì chứ? Hình như tôi vốn chẳng hiểu cô ấy chút nào, tôi không hiểu được bất cứ một tác phẩm nào của cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ nói với tôi về những thứ này. Vào khoảnh khắc ấy, thậm chí tôi còn chẳng nhớ ra được khi chúng tôi còn ở bên nhau, rốt cuộc đã nói với nhau những gì.”

“Vậy nên, cậu hỏi tôi còn yêu cô ấy không à? Tôi không biết, tôi không cảm nhận được, tôi bình tĩnh ngồi nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, ngày hôm sau liền ký đơn ly hôn. Mấy năm nay, tôi và Mai đã cãi nhau qua điện thoại rất nhiều, chỉ có mấy ngày này, một câu khắc khẩu cũng không có.”

“Vậy hẳn là không còn yêu nữa rồi.” Tɧẩʍ ɖυy An nói.

Nghe Tɧẩʍ ɖυy An kể lại tất cả bằng thái độ vô cùng bình tĩnh, Nhạc Gia Minh nhàn nhạt gật đầu rồi nói: “Cũng tốt thôi.”

Một chuyện lớn trong cuộc đời cứ bình đạm như vậy mà thản nhiên đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của Tɧẩʍ ɖυy An, chia tay coi như vẫn còn thể diện, cũng chẳng có bao nhiêu tiếc nuối.

Hết hợp rồi lại tan, cuộc đời có bao giờ là không như vậy?

“Sau này có dự định gì không?” Lòng đường tắc nghẹt cuối cùng cũng thông thoáng hơn một chút, Nhạc Gia Minh nhìn dãy đèn chiếu hậu màu đỏ dài vô tận ở đằng trước, phóng tới một đoạn đường dốc để xuống khỏi đường cao tốc, định đi xuống bên dưới.

Tɧẩʍ ɖυy An nhún vai, đáp: “Không có dự định gì, chắc tôi sẽ tiếp nhận công ty, để Tiểu Ngọc thoải mái làm chuyện mình muốn làm.”

Anh lại mỉm cười: “Quãng đời về sau, hẳn sẽ là dễ dàng đoán lắm, làm một ông chủ bình thường không gặp nhiều biến cố, kiếm tiền, rồi cứ sống như vậy thôi.”

“Không kết hôn sao?”

“Không kết hôn nữa.” Tɧẩʍ ɖυy An hít sâu một hơi, xe đi đến phía chân cầu vượt, mưa không dội tới, anh mở cửa sổ xe hít chút khí trời: “Không thú vị gì cả.”

“Nhạc Gia Minh.” Tɧẩʍ ɖυy An đột nhiên gọi tên hắn.

Sau khi bật tín hiệu rẽ trái rồi rẽ vào một con đường hẹp, Nhạc Gia Minh “Ừm” một tiếng, quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυy An vẻ mặt u ám, mệt mỏi nơi ghế phụ.

Như có một luồng điện chạy vào cơ thể, Nhạc Gia Minh bất giác duỗi tay che lỗ tai mình lại, hắn giật mình, quái lạ, vệt đỏ vừa biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện, cảm giác rung động loáng thoáng bỗng trở nên rõ ràng hơn.

“Cậu thì sao, có dự định gì không?” Ngữ điệu của Tɧẩʍ ɖυy An đột nhiên trở nên dồn dập: “Bây giờ tôi đã trở về rồi, đừng nói là cậu lại muốn bỏ đi đấy nhé?”

Kế hoạch ban đầu vốn là như thế này: Tɧẩʍ ɖυy An về London đoàn tụ với vợ con, Nhạc Gia Minh tiếp tục ở lại trong nước giữ nguyên chức vụ trong tập đoàn, chiếu cố và giúp đỡ CEO Thẩm Minh Ngọc, Thẩm Minh Ngọc dẫu sao cũng trẻ người non dạ, chỉ để lại một mình cậu ta, Tɧẩʍ ɖυy An không yên tâm.

Đây là yêu cầu quá đáng của Tɧẩʍ ɖυy An từ rất lâu về trước, Nhạc Gia Minh cũng cam tâm tình nguyện.

Thẩm Minh Ngọc đã lớn lên cùng với hai người họ ở nước ngoài, là cậu em trai chung của cả Tɧẩʍ ɖυy An và Nhạc Gia Minh, một người anh trai phải đi, một người khác đương nhiên sẽ phải ở lại.

Bây giờ đây, người anh trai vắng mặt kia đã trở lại, Nhạc Gia Minh cũng chẳng còn lý do gì để một mực ở lại đây, cuộc sống và công việc của hắn vốn không phải ở trong nước.

Về chuyện này, Nhạc Gia Minh còn chưa kịp nghĩ đến, bây giờ đột nhiên Tɧẩʍ ɖυy An nhắc tới, hắn mới nhận ra, thì ra hắn cũng phải lựa chọn.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy thái độ của Tɧẩʍ ɖυy An có vẻ căng thẳng, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.

Chờ đèn đỏ, ngón tay đỡ tay lái của Nhạc Gia Minh vô thức siết chặt, hắn ăn ngay nói thật: “Tôi còn chưa nghĩ ra, cứ thư thái một thời gian đã rồi suy xét sau.”

Hắn lại nói: “Mặc dù phải đi nhưng tôi cũng sẽ sắp xếp xong xuôi mọi thứ, sẽ không để cho tập đoàn phải chịu tổn thất đâu.”

“Tôi đâu có ý này?” Ngữ khí của Tɧẩʍ ɖυy An có phần nóng nảy, anh muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Nhạc Gia Minh là người yêu thích tự do, tới đây vì lời thỉnh cầu của anh, hắn đã làm hết những gì mình có thể làm được, bây giờ lại muốn dứt áo ra đi, Tɧẩʍ ɖυy An cảm thấy bản thân mình cũng chẳng tìm được lý do gì để giữ hắn lại.

Vấn đề nan giải nhất của tập đoàn Nhạc Gia Minh cũng đã giải quyết ổn thỏa, ít nhất thì đối với Tɧẩʍ ɖυy An mà nói, nếu như lấy lý do tập đoàn cần hắn mà giữ hắn lại thì thật là nực cười.

Anh nói: “Vất vả lắm mới có cớ được mấy ngày nhàn hạ, chúng ta có thể ở cùng với nhau giống như thời còn đi học vậy, đừng vội đi nhé, Nhạc Gia Minh.”