Chương 3: Muốn thao hỏng cô

Chương 3: Muốn thao hỏng cô

Ngụy Lâm ngơ ngác nhìn theo bóng dáng anh.

Tây trang làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của người đàn ông, vóc người cao lớn, vai rộng eo thon.

Cửa văn phòng mở ra, sau đó cẩn thận khóa lại.

Bầu không khí quá an tĩnh, cô ta nghe được rất rõ ràng tiếng khóa cửa hai lần.

Ngụy Lâm cảm thấy suy nghĩ của chính mình rất cổ quái, lại nhìn thoáng qua phương hướng phòng nghỉ.

Phúc lợi đãi ngộ của công ty tốt, mỗi một tầng đều có một căn phòng nghỉ, bên trong trang hoàng giống như khách sạn năm sao vậy, đầy đủ mọi thứ.

Phòng nghỉ và văn phòng của Lương Thịnh cùng dựa vào một bức tường, nhưng phương hướng mở cửa lại bất đồng.

“Cô còn đứng đó làm gì?” Anh Hoành kéo cô ta ngồi xuống.

“Đừng nhìn nữa, sớm một chút làm xong tan làm.”

Bên trong.

Lương Thịnh cởi tây trang bên ngoài, nơi lỏng tay áo, sau đó mở ra cơ quan bên trong tường.

Tường lộ ra một thông đạo.

Văn phòng của anh và phòng nghỉ chỉ cách một bước.

Rèm cửa gần như ngăn cản toàn bộ ánh nắng, anh đi đến nơi tối tăm kia.

Anh đến xem tài sản trân quý nhất của mình.

Trên giường lớn màu vàng nhạt, người phụ nữ bọc áo choàng cuộn mình trên đầu giường, dáng vẻ suy yếu lại yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc.

Phòng tắm bên cạnh, trên gương còn phủ một tầng hơi nước.

Nhớ đến đây là thói quen của cô, đi bệnh viện xong phải tắm mới ngủ được.

Lương Thịnh đi đến mép giường bắt đầu cởϊ áσ sơ mi.

Bóng dáng anh mang theo âm u, hoàn toàn bao phủ lấy cô.

Cô bị bệnh, yếu ớt không thôi, anh đương nhiên áy náy.

Cũng thật sự đáng thương.

Đáng thương đến mức anh muốn thao hỏng cô.

Trong lúc cô không hề phát hiện, anh cởi đi quần áo trên người.

Đường cong cơ bắp trần trụi rõ ràng, mang theo hương vị nam tính mãnh liệt.

Rốt cuộc cô bị quấy rầy, che lại khuôn mặt nhỏ nhắn ho khan vài tiếng, suy yếu mở mắt ra.

Lông mi chớp chớp, ánh mắt đạm nhiên, đuôi mắt mang theo sầu bi.

Ánh mắt nhìn thấy anh, cơn buồn ngủ biến mất.

Hô hấp lặng lẽ, giống như không muốn để anh phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Cô rất ít khi nhìn thẳng vào anh, có thể lảng tránh nhất định sẽ tránh.

Nhưng cứ lảng tránh như thế rất dễ khơi dậy tâm tư làm xằng làm bậy của anh ta.

“Sao thế, một tháng không gặp, không quen biết anh?”

Giọng nói trầm thấp, âm cuối được kéo dài.

Anh cũng không có ý ức hϊếp cô, đáng tiếc cô lại coi là thật.

“Không… phải…”

Nhỏ bé yếu ớt cùng với khàn khàn.

Anh đã mang đến cho cô vô hạn áp bách, chỉ nói một câu, cô giống như lại sắp bắt đầu phát sốt, vành tai ửng đỏ.