Chương 22

Lận Cảnh nghe ra ý tứ trong lời nói của Ander, rõ ràng anh hiểu rõ hơn Ander về người anh cả rắn rết của mình, ngay cả em trai ruột mà còn dám gϊếŧ, còn có gì anh ta không làm được?

Lận Cảnh nhất thời im lặng, khi Ander tưởng rằng anh sẽ không mở lời thì Lận Cảnh gật đầu: "Đồng ý với cấp trên đi, đến lúc đó tôi sẽ đến, làm người chứng kiến."

Lận Cảnh bên này trả lời chưa đầy nửa ngày, tin tức đã truyền đến tai Lận Dự.

Lận Dự đang tiếp nhận điều trị trong mật thất, anh ta ngồi trên xe lăn, khuôn mặt có vài phần giống Lận Cảnh nhưng lại tái nhợt, là kiểu tái nhợt bệnh hoạn không bình thường, một ống thuốc biến đổi gen đặc biệt được tiêm vào.

Theo dòng thuốc được đẩy vào cơ thể, sắc mặt của Lận Dự thay đổi rõ rệt, gương mặt trở nên hồng hào trắng trẻo, lông mày và đôi mắt cũng sáng sủa, cả khuôn mặt đều thay đổi, cơ thể cũng trở nên thoải mái và khỏe hơn, trở lại như người bình thường. Lúc này lông mày đen láy, khóe miệng cong lên, mái tóc hơi đen buông xuống, che đi đôi đồng tử đen xám, giống như đá lưu ly, tổng thể ôn hòa nho nhã rất dễ lừa người.

Bác sĩ điều trị cho anh ta cụp mắt cất dụng cụ y tế, lại kiểm tra một lần nữa, sau đó mới lùi sang một bên: "Đại thiếu, lần này có thể duy trì được mười ngày, lần sau tôi sẽ lại đến điều trị cho ngài."

Người được gọi là đại thiếu Lận Dự không nói gì, khóe miệng vẫn cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, đợi qua cơn khó chịu, anh ta mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bác sĩ, bác sĩ rùng mình một cái: "Đại thiếu? Còn có vấn đề gì sao?"

Lận Dự: "Lần này lại sớm hơn rồi, trước đây một ống thuốc có thể kéo dài nửa tháng, anh nói xem tôi có vấn đề gì?"

Sắc mặt bác sĩ hơi tái, suy nghĩ cách dùng từ rồi mới giải thích: "Đại thiếu mắc bệnh này từ trong bụng mẹ, vì tiêm lâu năm nên khiến cơ thể ngài xuất hiện tình trạng kháng thuốc, vì vậy thời gian mới rút ngắn."

Anh ta không dám nói rằng, lần này rút ngắn năm ngày, vậy thì lần sau không biết lại rút ngắn thêm bao nhiêu...

Đến khi không còn hiệu quả nữa thì anh ta cũng bất lực.

Lận Dự nghe xong không biết nghĩ đến điều gì, lại cười lên, giọng nói rõ ràng rất dễ nghe, nhưng lại khiến người ta rùng mình sợ hãi, không biết là hỏi bác sĩ hay hỏi chính mình: "Anh nói xem, rõ ràng chúng tôi là anh em sinh đôi, tại sao lại chỉ có mình tôi thế này, còn nó... lại bình thường?"

Bác sĩ không dám tiếp lời nói này, nếu noi thượng tướng Lận bình thường thì cũng không phải, một người là biểu hiện bên ngoài, một người là về gen, thượng tướng Lận chính là khiếm khuyết về gen, từ khi sinh ra đã kém hơn một bậc, thậm chí không thể ghép đôi, là người định sẵn sẽ cô đơn, không thể có con cái.

Vì vậy, mặc dù đại thiếu có vấn đề về sức khỏe, nhưng lão nguyên soái vẫn giấu kín với bên ngoài, giao quyền quản lý nhà họ Lận cho Đại thiếu.

Lúc này, thuộc hạ mang tin tức vừa nhận được đến báo cáo, Lận Dự nghe xong sắc mặt thay đổi: "Nó đồng ý rồi sao? Thật kỳ lạ, nó không phải thờ ơ với mọi chuyện sao? Quý An Lê này, thực sự đặc biệt đến vậy sao?" Nói đến đây, anh ta tự sửa miệng: "Xem ra tôi quên mất, Quý An Lê này đã cứu con chó Man Freyr đó khỏi tay tôi."

Thuộc hạ câm nín, bác sĩ càng cố thu nhỏ sự tồn tại của mình, anh ta thấy rằng, thiếu gia bệnh lâu ngày thành biếи ŧɦái, tại sao cứ phải tranh giành với thượng tướng Lận làm gì?

Lận Dự cũng không để ý, đột nhiên hỏi: "Tôi và Quý An Lê này có độ tương thích là bao nhiêu?"

Thuộc hạ nghe vậy mừng rỡ, lập tức nói: "93%, độ tương thích rất tốt, hơn nữa vị này là chữa trị sư cấp 3S, có lẽ một khi ghép đôi thành công, có thể giúp ích cho việc phục hồi sức khỏe của Đại thiếu. Lão nguyên soái đã nộp hồ sơ của đại thiếu lên giới chức cấp cao rồi, tên của ngài đã có trong danh sách, đến lúc đó nếu cậu Quý kia có thể chọn ngài, vậy thì sẽ được vào nhà họ Lận."

Lận Dự nghe xong không nói gì, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên nhìn về phía bác sĩ: "Anh thấy có khả năng không? Bệnh của tôi, Quý An Lê này thực sự có thể chữa được sao?"

Bác sĩ không dám trả lời: "Cái này..." Lén ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt như rắn độc của Lận Dự, lập tức gật đầu trả lời, "Khả năng rất lớn, dù sao cũng là chữa trị sư trẻ tuổi nhất, cấp bậc lại cao như vậy, sau này nếu có thể trở thành chữa trị sư đầu tiên đạt cấp 4S, đến lúc đó bệnh gì cũng sẽ không thành vấn đề."

Vẽ cái bánh thì vẫn rất giỏi, chỉ cần qua được trước mắt đã.

Tâm trạng Lận Dự cuối cùng cũng tốt lên: "Đã như vậy... Quý An Lê nhất định phải trở thành người nhà họ Lận, hiểu chưa?"

Cấp dưới rùng mình: "Cái này... Nhị thiếu đã trở thành người chứng kiến, đến lúc đó sợ là sẽ không để ngài toại nguyện."

Lận Dự: "Vậy thì... Phải không tiếc mọi giá, không để nó xuất hiện trong buổi tiệc xem mắt này."