Chương 66: Ngoại truyện 8 - Có em là đủ rồi.

Trước khi đi một ngày, Thẩm Thanh Huy đưa Giang Thước đi dạo quanh Lâm Giang, giữa trưa Giang Thước tìm được một nhà hàng khá nổi, muốn đưa Thẩm Thanh Huy đi ăn thử.

Lúc lái xe ngang qua, Giang Thước còn đọc review trên mạng, rất nhiều blogger đề cử món bít tết bò Wellington và salad cá ngừ đại dương ở nhà hàng này.

Thiết kế đại sảnh rất bắt mắt, dải đèn sáng ấm áp, bàn bằng đá cẩm thạch.

Giang Thước cũng không ngờ sẽ gặp được Yến Tịnh Hàm ở đây, cô ấy cắt một miếng bò bít tết rồi đẩy tới trước mặt Đường Nhạc An.

Đường Nhạc An đang chơi đồ trong tay.

Yến Tịnh Hàm bất lực, nhưng cũng không chiều con quá mức, cô ấy nghiêng đầu nói gì đó với Đường Nhạc An, cậu nhóc miễn cưỡng đặt đồ chơi trong tay xuống, nghiêm túc ăn đồ của mình.

Cậu nhóc vừa ngẩng đầu thấy Giang Thước đã cười rất tươi.

Cuối cùng cậu bé cũng không ngồi yên được nữa, tính cách hoạt bát chạy tới ôm tay Giang Thước, gọi cô là “chị Giang Thước” rồi lại quay qua gọi Thẩm Thanh Huy là “chú Thẩm”.

Ánh mắt Thẩm Thanh Huy trở nên kỳ lạ, nhưng anh cũng không nói gì thêm, Giang Thước lại bị chọc cười, cong lưng nói, “Hay là cứ gọi chị là cô đi.”

“Nhưng con gái bây giờ không thích bị gọi là cô hay dì đâu ạ.” Đường Nhạc An nghiêm túc nói.

“Chị thích.” Giang Thước véo khuôn mặt nhỏ của Đường Nhạc An.

Cậu bé mím môi, đành phải gọi một tiếng “cô”.

Yến Tịnh Hàm chào hỏi bọn họ, điện thoại của cô ấy luôn đổ chuông, bên cạnh là laptop, dường như đang bận rộn chuyện công việc.

Đường Nhạc An chỉ vào chỗ trống bên cạnh bọn họ, “Cô ơi, cháu ngồi với cô chú được không ạ?”

“Đường Nhạc An, không phải mẹ đã dạy con là không được làm phiền người khác rồi sao?”

“Được mà.” Giang Thước thấy cô ấy đã mở laptop ra, cười nói, “Không sao đâu, không phiền đâu ạ.”

Đường Nhạc An cong môi cười, làm nũng muốn ôm tay Giang Thước.

Giang Thước thấy cậu nhóc đáng yêu, lúc gọi đồ ăn còn gọi cho nhóc một phần bánh kem.

Đường Nhạc An vui vẻ ăn xong, Yến Tịnh Hàm còn chưa xử lý công việc xong, Thẩm Thanh Huy cũng không đi vội, Đường Nhạc An lại muốn tới khu giải trí chơi nhà bóng.

Thẩm Thanh Huy thấy mình tới đó cũng không có gì để làm, dứt khoát ngồi tại chỗ nhìn hai người chơi với nhau.

Cũng tại giây phút ấy, l*иg ngực bỗng cảm thấy rất ấm áp.

Một lớn một nhỏ chơi đùa với nhau bên khu giải trí, nơi đó là một khu vực nhỏ được lưới vây lại, bên trong có rất nhiều bóng với kích thước khác nhau, mấy đứa nhỏ nhảy vào ném bóng qua lại, chuyện nhạt nhẽo như vậy lại khiến chúng hạnh phúc.

Giang Thước đứng ngoài gọi nước uống, lúc Đường Nhạc An chạy lại gần thì đưa ống hút qua lưới, còn vui vẻ nói, “Hôm nay cô thích cháu nhất đó!”

Rõ ràng bản thân cũng vừa qua sinh nhật 21 tuổi, trong mắt anh, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Cùng ngày hôm đó sau khi về, trong lòng Giang Thước như cất giấu chuyện gì đó, dường như muốn cẩn thận trò chuyện với anh.

Gần 11 giờ mới về tới Hoài Xuyên, Thẩm Thanh Huy giục cô đi tắm rửa, hôm nay đã mệt mỏi cả một ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Giang Thước đồng ý, sau khi tắm xong thì quấn khăn ra ngoài, lúc ấy anh đang tưới hoa dưới sân.

Giang Thước đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng khách, tay anh cầm bình tưới màu xanh vòi dài, cẩn thận tưới cho từng chậu hoa một, chú hỷ thước kia đang nhảy tới nhảy lui hót líu lo trong l*иg.

Có lẽ là vì ánh sáng trong sân quá ấm áp, cô luôn cảm thấy anh cư xử với bất kỳ chuyện hay vật gì đều rất dịu dàng ôn hòa.

Thẩm Thanh Huy tưới hoa xong lại cho hỷ thước ăn, anh khom lưng như đang nói gì đó với nó, nó vẫy cánh mấy cái như đang đáp lại.

Thẩm Thanh Huy cười, cho một ngón tay vào trong l*иg gõ đầu nó.

Tất cả đều lọt vào trong mắt Giang Thước, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, anh là bạn đời tốt nhất của cô, là Thẩm tiên sinh độc nhất vô nhị, sau này chắc chắn cũng sẽ là một người cha tốt.

Lúc tắt đèn trở về, Thẩm Thanh Huy nhìn thấy Giang Thước đang đứng ở cửa, mái tóc dài còn ướt, chỉ quấn khăn tắm chạy ra.

Cũng may là trời bây giờ còn nóng, nếu không cô sẽ bị cảm mất.

Thẩm Thanh Huy cầm khăn lông giúp cô lau tóc.

Trong phòng khách cũng chỉ bật đèn tường, bọn họ nép vào sofa, Thẩm Thanh Huy đẩy hộp đĩa tới.

Giang Thước không có tâm trạng để xem, tùy tiện chọn một cái.

Trong lúc đang chờ đợi, cô ghé sát gần anh, “Thẩm tiên sinh ơi?”

“Hửm?” Lúc ấy Thẩm Thanh Huy còn không biết cô muốn nói gì, chỉ nhích lại gần cô.

“Anh có cảm thấy…” Giang Thước thấy đề tài này có vẻ tế nhị, vòng vèo một lúc mới nói, “Trẻ con rất đáng yêu không?”

“Em không phải là trẻ con sao?” Thẩm Thanh Huy thản nhiên trả lời, nói xong mới phát hiện lời của cô có ẩn ý.

Rồi sau đó quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô, Giang Thước ngượng ngùng cúi đầu, luôn cảm thấy mình phải tính toán gì đó cho tương lai, nhưng lại không biết nói lời này thế nào mới phải.

Thẩm Thanh Huy nhìn vẻ mặt của cô, cũng có thể đoán được suy nghĩ trong cô, anh cười ôm lấy vai cô, kéo vào trong lòng.

“Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ muốn trải qua cuộc sống hai người với em thôi.”

“Không phải anh theo chủ nghĩa không sinh con đấy chứ?”

Giang Thước bỗng nhớ tới trước đó không lâu, anh từng nói, nếu không gặp được cô, có lẽ anh đã theo chủ nghĩa độc thân rồi.

Có đôi khi, anh cũng có vài suy nghĩ “độc lập”.

“Sinh con hay không, quyền lựa chọn nằm trong tay em.” Thẩm Thanh Huy nói, “Em đừng nghĩ con cái là tất yếu trong hôn nhân, với anh mà nói, em mới quan trọng.”

Giang Thước ngơ ngác nhìn anh như đang tiêu hóa lời anh nói.

“Nhưng anh có một suy nghĩ, tuy rằng có con với em là điều tốt, nhưng bây giờ anh chưa muốn em phải trải qua chuyện đó, em mới 21 tuổi thôi.” Thẩm Thanh Huy cũng hiếm khi nghiêm túc nói chuyện này với cô, “Cứ yên tâm làm một nhóc con thôi.”

“Em không phải nhóc con rồi…” Giang Thước thấp giọng nói, nhưng trong lòng luôn thấy ấm áp.”

“Vậy em là nhóc lớn.” Thẩm Thanh Huy cầm tay cô, “Qua vài năm nữa rồi nói tiếp, Giang Thước, mọi quyết định quan trọng trong cuộc đời anh, anh sẵn lòng giao tất cả cho em, qua vài năm nữa em hãy nghĩ về nó, không nghĩ cũng không sao, chỉ cần có em là đủ rồi.”

“…”

Đừng nghĩ rằng phải có con thì hôn nhân và cuộc đời mới viên mãn.”

Bộ phim đã bắt đầu, tiếng piano nhẹ nhàng vang lên, giọng anh pha chút trang trọng, ánh mắt khi nhìn về phía cô rất chăm chú, “Có em mới là điều quan trọng.”

Giang Thước cười tươi ôm lấy tay anh, điều chỉnh tư thế ngoan ngoãn tựa vào lòng anh xem phim.

Mái tóc cô lành lạnh cọ vào tay anh, Thẩm Thanh Huy cười xoa đầu cô, “Đừng để bị cảm đấy.”

“Không sao đâu anh.”

Giang Thước ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt đối diện nhau, cô cười rạng rỡ.

Cô thật sự cảm thấy, sau khi có anh, tương lai sau này sẽ rất tốt đẹp, khiến cô tràn đầy hy vọng vào quãng đời sau này.

Tác giả có lời muốn nói:

Ông chủ Thẩm: Có lẽ anh có thể chăm con được.

Thước Thước: Haha, quyết định có con hay không nằm trong tay em!