Chương 13-1

Chợt nhận ra điều gì đó, Chu Vân Kiến bỗng nhiên cười rồi y nhận lấy lọ cao tường vi từ trong tay của Loan phu nhân, nói: "Nương, nương đúng là mẫu thân ruột thịt của con! Tuy rằng bây giờ con không cần nhưng sớm muộn gì con cũng sẽ dùng đến." Nói xong liền cất lọ cao tường vi vào trong l*иg ngực, vui vui vẻ vẻ đi kiểm tra tiến độ công việc của những người điền công lâu năm.

Loan phu nhân không biết vì sao lúc đầu nhi tử đã từ chối rồi nhưng lúc sau lại thay đổi suy nghĩ, nhận lấy một cách thoải mái như vậy. Chẳng qua nếu như nhi tử đã tự tin sớm muộn gì cũng dùng đến lọ thuốc đó như thế thì nhất định là có chỗ dùng được. Chỉ cần Võ đế và Vân nhi của bà ấy viên phòng rồi thì bọn họ mới thật sự trở thành phu thê, chỉ khi hai người thực sự trở thành phu thê rồi thì mới có thể sản sinh ra mối quan hệ thân mật. Như vậy thì trong hậu cung khổng lồ kia, cho dù sau này Võ đế có phong bao nhiêu phi tần thì Vân nhi vẫn sẽ có một chỗ đứng. Bọn họ không thể có con, cho nên càng phải củng cố sợi dây quan hệ, để nó trở thành mối ràng buộc duy nhất giữa hai người họ!

Chu Vân Kiến không biết rằng Loan phu nhân đã lên hết kế hoạch cho y, một lòng chỉ nghĩ về việc trồng khoai tây, ngô và đậu phộng. Mới sáng sớm, vị trưởng lão trong làng tên là Thái Triệu đã dẫn thôn dân đi đào mương xới đất, những điền công khác thấy tuổi tác của ông ấy đã lớn, cũng rất có tiếng nói cho nên đều nghe theo sự điều hành của ông ấy. Thế như có đến hàng trăm gia đinh, chỉ có một người thì đương nhiên không thể nào quản lý hết được. Chu Vân Kiến bảo bọn họ chia mười người gộp thành một nhóm, mỗi nhóm chọn một người đứng đầu có uy tín để phụ trách điều phối công việc của nhóm mình.

Người đứng đầu mỗi nhóm nhỏ không có thực quyền nhưng lại phải làm nhiều việc hơn những người khác, cho nên Chu Vân Kiến lại tăng thêm cho bọn họ 50 văn tiền.

Sau khi chia xong các nhóm, Chu Vân Kiến sai Thái thúc đem hạt giống ra, chia cho mỗi nhóm vài cân hạt giống, phân công họ gieo xuống từng mảnh đất khác nhau. Thật trùng hợp, thời tiết có chút u ám, Chu Vân Kiến vốn dĩ định sau khi gieo hạt giống xong sẽ phân công các nhóm đi tưới nước, bây giờ thấy vậy liền từ bỏ ý định đó. Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu, rất nhanh cơn mưa đã kéo đến, bao phủ lấy cả mảnh ruộng.

Cơn mưa này đến thật là đúng lúc, vừa hay ngô non và đậu phộng có thể được uống nước no nê.

Chu Vân Kiến và những người khác quay trở lại mái hiên, nhất thời đám đông cùng tụ họp lại với nhau, không khí sôi động hẳn lên. Y lại nhớ ra bộ bài pu-khơ do mình tự tạo ra, vì vậy lại sai Nguyên Bảo lấy nó ra, tập hợp một vài người quây thành một hình tròn cùng nhau chơi đấu địa chủ. Vừa dạy vừa chơi, ai thua thì sẽ phải đội gạch lên đầu, có một tiểu ca bị thua liền 4 trận, không đội nổi gạch nữa cho nên chỉ đành đổi sang hình phạt vẽ hình rùa lên mặt. Hiện trường nhất thời náo nhiệt và vui vẻ hẳn lên.

Mặc dù mưa không quá lớn nhưng vẫn rả rích suốt cả buổi chiều. Đến trưa, Thái thúc dẫn đấu mấy dân phụ đi gọi cơm tối, mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh. Dưới mái hiên có hơn chục chiếc bàn gỗ cũ kỹ, trên đó đã bày sẵn bát đũa và đồ ăn. Tuy rằng không phải là bữa ăn xa hoa nhưng đó cũng là rau trái tươi thơm theo mùa ở nông thôn.

Chu Vân Kiến cũng không tỏ ra khách khí với những người điền công làm gì, trực tiếp động đũa dùng bữa. Lúc này, đám người điền công lại bắt đầu thấp giọng bàn luận: “Gia chủ của chúng ta đúng là người tốt, từ trước đến nay chưa bao giờ chán ghét xuất thân lam lũ bần hàn của chúng ta mà còn ngồi ăn cơm cùng với chúng ta nữa.”

Loan phu nhân cũng bị trận mưa to này làm mắc kẹt ở đây, ngồi ở một bên quan sát lời nói và hành động của nhi tử, trong lòng cũng được an tâm phần nào. Ba đứa con trai, con trai cả phải lo chuyện làm rạng danh Chu gia, kế thừa hương hỏa của tổ tiên. Vì vậy bà ấy đã mời sư phó nghiêm khắc nhất đến để dạy dỗ nó, từ nhỏ con trai cả đã bị nuôi dưỡng theo hình mẫu trở thành người thừa kế chức vị gia chủ của Chu gia. Sau khi đứa con trai thứ hai ra đời, vốn dĩ bà ấy muốn tùy theo ý thích của nó. Dù sao thì là con thứ nên trách nghiệm sẽ không nặng nề như con trưởng, thế là bà ấy bắt đầu buông lỏng giáo dưỡng. Kết quả lại nuôi dưỡng ra một tên hỗn thế ma vương, suốt ngày chỉ lo xuất tiếu giang hồ, thà dầm mưa dãi nắng chứ không chịu về nhà.

Muội tử Thịnh gia cả ngày đeo nạng che mặt, thậm chí đến nói chuyện cũng không hé răng được nửa lời, trước khi có thai đi đến cậy nhờ Chu Sùng. Nếu như không phải là đến bước đường cùng thì khẳng định sẽ không chạy đến tận đây. Về sự sống chết của Chu Sùng, Loan phu nhân đã cho người đi nghe ngóng, vừa biết được bà là ân nhân cứu mạng của chồng mình thì không nói hai lời đã giữ người ở lại. Chu Sùng cũng là người có tình có nghĩa, năm đó được nhận ơn cứu mạng, báo đáp lại ân tình này chính là lẽ đương nhiên.

Loan phu nhân không câu nệ tiểu tiết thế nhưng lại cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, đối với Thịnh phu quân cũng là một lòng càng thêm kính nể. Vừa hay hai đứa con trai của bà ấy, một đứa thì không quan tâm đến việc nhà, một đứa lại không muốn quan tâm đến việc nhà. Tiểu Vân Kiến vừa mới sinh ra đã được nuôi nấng ở bên người bà ấy rồi.

Vị Thịnh Tuyết cô nương sau khi sinh con không được bao lâu thì đã chết, bởi vì lúc vừa mới đến, thân thể của bà sắp không trụ được nổi. Cố gắng hơi sức cuối cùng sinh ra một đứa con giao cho Chu gia, cuối cùng ôm nỗi tiếc hận mà chết.

Từ nhỏ tính tình của Tiểu Vân Kiến đã hiền lành đáng yêu, Loan phu nhân đối xử với y còn thân thiết hơn cả hai nhi tử thân sinh của mình. Đáng tiếc thay lại chiều chuộng quá mức, bản thân bà ấy cũng hối hận, ném một đứa con có tính khí thiên chân như vậy vào trong cung, còn không phải là để cho người khác ăn tươi nuốt sống hay sao? Từ trước đến giờ bà ấy chưa từng nghĩ qua rằng đứa con trai út này lại đem đến cho mình một bất ngờ lớn như thế. Đồn điền trang trại phân phó công việc đâu ra đấy, lại còn có khả năng thu phục lòng người như thế này, điều này khiến cho người làm nương như bà ấy tự thẹn không bằng. Như vậy, bà ấy còn có cái gì cần phải lo lắng chứ? Đột nhiên cảm thấy mấy ngày hôm nay bản thân mình đã nghĩ quá nhiều rồi, nói không chừng nhi tử còn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Bên ngoài mưa đã dần tạnh, đường đi có chút lầy lội. Chu Vân Kiến giẫm lên bờ ruộng và về phía cánh đồng khoai tây, từ xa đã nhìn thấy hai chiếc lá xanh nhô ra trên cái đầu nhỏ của củ khoai tây. Màu xanh mươn mướt, trông khiến người khác yêu thích.

Chu kỳ sinh trưởng của khoai tây rất ngắn, ngay cả giống chín muộn cũng chỉ mất 3 tháng từ khi nảy mầm cho đến khi thu hoạch. Hạt giống mà hệ thống ban thưởng lại còn là loại hạt giống cải tiến cho nên theo chu kì thì chỉ cần khoảng hai tháng đã có thể thu hoạch rồi. Khoai tây là một loại cây trồng ít tốn kém tiền bạc bởi yêu cầu sinh trưởng của chúng không cao nhưng lại có năng suất cao đáng kinh ngạc. Đối với giống khoai tây tốt, năng suất mỗi vụ thậm chí có thể lên tới hàng chục nghìn cân. Tính nhẩm một chút, khoai tây có thể được dùng để làm lương thực chính, mười nghìn cân khoai tây, đủ để cho đám người này ăn cả năm không hết.