Chương 13

Bé cưng giỏi lắm, nuốt trọn anh vào đi nào / Phá trinh c̠úc̠ Ꮒσα (vẫn là bị chơi lúc ngủ)

Chuyện khiến Ân Thải Vụ cảm thấy hơi ngạc nhiên là, không ngờ Alex chỉ nói chuyện không mặn không nhạt với cậu một lúc, không hề đề cập tới đề tài sắc tình nào.

Ân Thải Vụ hơi ngại phải thừa nhận rằng, thật ra, cậu cảm thấy hơi hơi mất mát......

Cơ thể cậu vốn dĩ đã nhạy cảm cực độ, rất dễ dàng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, hơn nữa cậu đã nín nhịn lâu như vậy, bây giờ nếu thích làm chuyện người lớn với Alex cũng không thấy mất mặt!

Lúc nằm trên giường, cảm giác ngứa ngáy tê dại ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© càng thêm rõ ràng, làm Ân Thải Vụ kẹp chặt đùi lại theo phản xạ.

Có lẽ hôm nay cậu hơi mệt, vừa nãy còn phải đi một đoạn đường núi rất dài, cho nên cậu vào giấc rất nhanh.

Ân Thải Vụ không biết, sau khi cậu ngủ thϊếp đi rồi, âʍ ѵậŧ của cậu bị đeo lên một chiếc vòng bạc, môi l*и mềm mại múp rụp cũng bị người đàn ông ấy ngậm vào miệng liếʍ mυ"ŧ một cách thô bạo.

Cửa mình bí ẩn hưng phấn đóng mở, phun nước sướиɠ ngọt tanh một dòng tiếp một dòng, cơ thể Ân Thải Vụ tựa hồ cũng đã ghi nhớ cảm giác này trong vô thức.

"Hưʍ......"

Lộ Bạc Chu bú hai bên môi l*и múp mùm mụp một lát, sau đó đầu lưỡi thọc vào vách trong chật hẹp nóng ướt, sự phối hợp của cơ thể Ân Thải Vụ càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ anh chôn sâu trong lòng, lưỡi anh thọc ra thọc vào âʍ đa͙σ, làm như đang đυ. cái l*и này bằng lưỡi mình.

Lỗ l*и hồng nhạt nhanh chóng trở nên ướt đẫm, dưới sự chơi đùa bú ʍúŧ của cái lưỡi to thô bạo, Ân Thải Vụ nức nở thở hổn hển, sắc mặt cậu trở nên ửng hồng, trong cổ họng tràn ra những tiếng rêи ɾỉ mềm mại sung sướиɠ.

"Ưm a...... A...... A a ~~~!!"

Ân Thải Vụ cuộn hai chân lại, ngay cả ngón chân cũng run nhè nhẹ, kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cậu đạt cực khoái rất nhanh, nơi sâu nhất trong âʍ đa͙σ co bóp mãnh liệt, phun đầy nước da^ʍ nóng bỏng tanh tanh ra ngoài, cái l*и tươi non bị nước sướиɠ tẩm ướt nhẹp thành một đống nhoe nhoét lầy lội, tỏa ra hơi nóng dâʍ đãиɠ.

Hơi thở Lộ Bạc Chu thô nặng hẳn, anh không kìm được nâng ©ôи ŧɧịt̠ đã cứng ngắc của mình để lên miệng l*и, cạ qua cạ lại chỗ thịt l*и ướt mềm này.

Cây hàng dữ tợn nổi đầy gân guốc trông nguy hiểm vô cùng, lại được môi l*и non nớt ướŧ áŧ ngậm lấy, Lộ Bạc Chu chau mày, dùng hết sức để ức chế lại, ép bản thân bình tĩnh.

"Bây giờ anh phá trinh lỗ l*и phía sau của bé cưng được không?" Lộ Bạc Chu nhẹ nhàng xoa nắn cái lỗ nho nhỏ đỏ bừng đang đóng mở không ngừng, "Dù sao chỗ này của cưng cứ câu anh mãi thôi, đòi anh làm chuyện xấu xa mà."

Thuốc an thần trộn trong nước uống của Ân Thải Vụ sẽ làm Ân Thải Vụ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ còn lại phản xạ bản năng của cơ thể.

Cho dù biết rõ Ân Thải Vụ không thể trả lời anh được, Lộ Bạc Chu vẫn cứ muốn hỏi từng chút như vậy, coi như chỉ cần có thế thì hành vi của mình sẽ xuôi chèo mát mái.

Lộ Bạc Chu ôm Ân Thải Vụ vào lòng, xoa xoa gương mặt đã bắt đầu ửng hồng của cậu, anh hạ giọng thật nhẹ, dịu dàng nói: "Bé cưng, xin lỗi em, anh thật sự xấu xa. Nhưng nếu bắt anh tiếp tục nghẹn lại, sau này chỉ càng tệ hơn."

Đôi tay Lộ Bạc Chu lần mò xuống, nhẹ nhàng mơn trớn chơi đùa với cơ thể Ân Thải Vụ, lúc chạm đến xương bả vai hai bên sống lưng của Ân Thải Vụ, anh khựng lại một chút, dừng động tác, nâng mắt lên.

Tròng mắt xanh thẳm của anh tỏa ra ý công kích trắng trợn, như muốn xẻ thịt nuốt người ta vào bụng vậy.

Ánh mắt càn rỡ đến vậy, tràn ngập du͙© vọиɠ đặc sệt, là bản chất mà Lộ Bạc Chu sẽ mãi mãi không để lộ trước mặt Ân Thải Vụ một khi cậu tỉnh táo.

Phần vai cổ của Ân Thải Vụ trắng nõn nà, xương vai mảnh khảnh, tạo thành một đường cong rõ ràng, cơ thể sau khi cực khoái hơi run rẩy, như cánh bướm đang giương cao.

Xinh đẹp như một chú bướm đang thực sự tung cánh.

Lộ Bạc Chu cúi người xuống, cắn nhẹ một cái lên chỗ khớp xương, anh như không biết đủ là gì, mềm nhẹ cắи ʍút̼ dọc theo sống lưng trắng nõn kia, để lại một loạt dấu răng mờ mờ rồi mới thấy thỏa mãn, lại dịu dàng liếʍ mυ"ŧ chúng.

Nụ hôn Lộ Bạc Chu dần dần đi xuống, ngừng ở chỗ kẽ mông, anh chỉnh cho Ân Thải Vụ thành tư thế nằm quỳ.

Lo rằng Ân Thải Vụ sẽ không đủ sức, Lộ Bạc Chu lại kéo gối đầu lại, lót bên dưới người Ân Thải Vụ.

Bú l*и cho Ân Thải Vụ cũng không thể đem lại cho Lộ Bạc Chu bất kỳ kɧoáı ©ảʍ gì về mặt sinh lý, nhưng phản ứng bản năng khi hứng tình của Ân Thải Vụ, vừa là trúc trắc nhất vừa là quyến rũ đĩ thõa nhất, khiến Lộ Bạc Chu mê đắm hơn bất kỳ chuyện gì trên đời này.

Lộ Bạc Chu đưa lưỡi chạm lên c̠úc̠ Ꮒσα của Ân Thải Vụ, nhẹ nhàng mυ"ŧ liếʍ vài cái đã nghe thấy một tiếng thở hổn hển nặng nề của Ân Thải Vụ, từng đợt nức nở trào ra từ cổ họng.

Ân Thải Vụ bị Alex dụ dỗ đút ngón tay vào c̠úc̠ Ꮒσα rất nhiều lần, kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ c̠úc̠ Ꮒσα lúc này khiến cậu thấy quen thuộc, cậu rêи ɾỉ gọi mấy tiếng anh ơi, theo thói quen thở hổn hển thành tiếng.

"Anh Alex ơi... Ưm ưʍ... Mau đυ. em đi... Anh bự quá... Sắp bị anh đυ. chết rồi..."

Lộ Bạc Chu ngẩn ra một chút, trong mắt là ý cười không thể che giấu: "Bé cưng ngoan, anh Alex đυ. em liền đây."

Anh không nhịn xuống được, cắn lên miệng lỗ một cái.

Cơ thể Ân Thải Vụ như bị điện giật run bắn lên, tiếng thở dốc cao vυ"t không kìm được bật ra: "Anh Alex... Hức hức..."

Hai chân Ân Thải Vụ tự nhiên mà tách ra, vòng quanh phần eo rắn chắc của Lộ Bạc Chu, cậu há miệng không ngừng thở hổn hển, c̠úc̠ Ꮒσα nhạy cảm phun ra một bãi nước trong, như sắp không chịu nổi nữa.

"Anh ơi đừng mà... Huhu đừng vào mà..."

Lộ Bạc Chu kìm chế khao khát được trực tiếp ȶᏂασ vào, đầu lưỡi luồn vào liếʍ láp mở rộng c̠úc̠ Ꮒσα một lát, sau đó dùng ngón tay kiên nhẫn bắt đầu chuẩn bị, banh c̠úc̠ Ꮒσα ra đút vào.

Cú© Ꮒσα đã quen với chuyện bị đút vào, nhưng ngón tay của Lộ Bạc Chu quá bự, so với ngón tay của Ân Thải Vụ, không chỉ khớp xương thô hơn, xúc cảm ở lòng bàn tay cũng thô ráp hơn, cọ xát thành trong vài cái đã kí©h thí©ɧ khiến cho c̠úc̠ Ꮒσα Ân Thải Vụ co bóp mãnh liệt.

Bình thường Ân Thải Vụ chỉ dùng nhiều nhất hai ngón thọc ra thọc vào một lát, làm gì mà như Lộ Bạc Chu, thấy cậu đã thích ứng rồi, bên trong cũng đã nước nôi lênh láng, bèn đổi thành ba ngón tay khép lại, thọc vào rút ra cùng lúc.

"Đừng mà..." Tiếng thở dốc uyển chuyển trộn lẫn với tiếng khóc nức nở, Ân Thải Vụ khóc lóc lên án, lắc đầu không chịu, "Ông không, không phải anh Alex..."

"Bé cưng ngốc này, bây giờ mới là anh Alex đυ. em đây."

So với những lần cậu tự thọc vào rút ra hời hợt đến hạn là dừng trước đây, kɧoáı ©ảʍ và kí©h thí©ɧ từ c̠úc̠ Ꮒσα dường như bị phóng đại lên gấp trăm lần.

Ân Thải Vụ khó nhịn mà khóc hổn hển, nhưng từ đôi môi hơi mở của cậu, cùng với lực mυ"ŧ vào của phần thịt non mềm, nước sướиɠ phun liên tục là có thể đoán được trên thực tế đây là biểu hiện của sự thèm khát có phần thẹn thùng.

Mà chờ đến khi ©ôи ŧɧịt̠ ấy thực sự đút vào, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cậu chưa từng trải nghiệm chớp cái đã bùng nổ, Ân Thải Vụ thút thít thật lâu, thậm chí hơi bị mất tiếng.

Khóe mắt cậu trào lệ, cả cơ thể đều đang run, cho dù đang hôn mê cũng lắc đầu không muốn: "Đừng mà... Anh ơi... Hức hức... Khó chịu quá... Căng quá đi... Đừng đi vào mà..."

Tiếng khóc của Ân Thải Vụ càng lúc càng lớn, bởi vì đang hôn mê nên cậu không điều chỉnh được hơi thở, khóc đến bắt đầu nấc lên, ngay cả khi hít thở cũng run bần bật.

Lúc này Lộ Bạc Chu cũng không mấy dễ chịu.

Vốn tưởng rằng làm dạo đầu lâu như vậy rồi, hai cái lỗ trước lỗ sau đều đã ướt đẫm, phun nước sướиɠ nhầy nhụa tung tóe rồi, ba ngón tay có thể thọc vào rút ra mà không gặp trở ngại rồi, c̠úc̠ Ꮒσα của cục cưng gần đây còn bị đút vào thường xuyên, đáng lẽ phải nuốt ©ôи ŧɧịt̠ của anh vào dễ dàng mới đúng.

Cho dù kích cỡ của anh hơi quá mức đi chăng nữa, nhưng sau khi đút vào cũng không thể khó khăn đến mức này được, từng thớ cơ bên trong cũng đang run rẩy thành cơn, phun nước ào ạt, mυ"ŧ chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh.

Ân Thải Vụ quá sợ hãi kɧoáı ©ảʍ xa lạ này.

Lộ Bạc Chu trấn an ôm chặt lấy Ân Thải Vụ, anh đẩy môi l*и múp rụp ra, ngón tay móc vào khuyên âʍ ѵậŧ xoay xoay vài cái, lại móc l*и cho cậu một hồi, cố gắng hết sức để kí©h thí©ɧ tạo kɧoáı ©ảʍ cho Ân Thải Vụ.

Đến khi tiếng rêи ɾỉ của Ân Thải Vụ dần thấp xuống, cơ thể cũng mềm nhũn ra, c̠úc̠ Ꮒσα mới không mυ"ŧ chặt như vậy nữa.

Lộ Bạc Chu chịu đựng kìm chế du͙© vọиɠ xuống, rốt cuộc anh cũng là đau lòng, định rút ©ôи ŧɧịt̠ mới đút vào một nửa ra, nhưng khi c̠úc̠ Ꮒσα nhạy cảm nhận ra cây hàng này đang lùi ra ngoài, tầng tầng lớp lớp cơ bên trong lại khóa thân ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu mυ"ŧ nó vào.

Đúng là đang giữ anh lại.

"Bé cưng à, em......" Lộ Bạc Chu thật sự cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi, tiếng thở của anh càng ngày càng thô, gân nổi đầy trên cái cổ trắng, có thể thấy rõ đường đi của từng mạch máu.

Những ý nghĩ đen tối, thô tục ấy nhào ra cùng một lúc.

Trên gương mặt anh toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đôi mắt xanh thẳm như mặt biển đang dậy sóng mãnh liệt, cuối cùng cũng không còn một chút gì là lạnh lùng kiêu ngạo nữa.

Lộ Bạc Chu nhìn chằm chằm vào gương mặt Ân Thải Vụ, đôi mắt nai kia của cậu cho dù đang khép lại, cũng có thể tưởng tượng sự lung linh của chúng.

Nhớ đến dáng vẻ khi bé cưng xinh đẹp nhướng mày, chớp mắt, hàng mi dài rung lên, trái tim Lộ Bạc Chu từ từ mềm nhũn, như có một chỗ nhẹ nhàng lõm xuống bên trong nó.

Chung quy anh vẫn không nỡ để những ý niệm dâʍ ɖu͙© không muốn ai biết bên trong mình thoát khỏi lao tù.

"Bé cưng, anh sẽ đưa em đi rất nhiều nơi để ngắm sao." Lộ Bạc Chu hôn hôn khóe môi Ân Thải Vụ, "Để anh đυ. vào trong nhé, sẽ không đau lắm đâu."

Anh giam cầm tiếng khóc của Ân Thải Vụ bằng nụ hôn, thứ đồ chỉ đi vào một đoạn nhỏ bên trong cậu đột nhiên căng cứng thêm một chút, anh vừa hôn Ân Thải Vụ, vừa thẳng lưng, đẩy ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc vào bên trong nơi đang run rẩy.

Nụ hôn của Lộ Bạc Chu thô bạo đến đâu, động tác nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα cậu lại dịu dàng đến đấy.

Môi Ân Thải Vụ bị khóa lại, chỉ có thể bật ra tiếng thở gấp và nức nở, trong khoảnh khác bị lấp đầy hoàn toàn, cậu ngửa cổ, cả người cuộn tròn trong ngực Lộ Bạc Chu, ngay cả sống lưng cũng căng cứng.

Lộ Bạc Chu hôn Ân Thải Vụ một cách thô bạo, cắn môi lưỡi cậu, như muốn nuốt người ta vào vậy, anh không dám để lại dấu răng quá rõ ràng, nhưng đầu lưỡi lại càn rỡ quấn nút lưỡi Ân Thải Vụ bên trong khoang miệng.

Dươиɠ ѵậŧ của Lộ Bạc Chu đã rất kìm chế rồi, dừng lại một lúc lâu, đến khi thấy cơ thể trong lòng không hề giãy giụa nữa, đã dần dần thích ứng rồi, anh mới bắt đầu đẩy sâu vào bên trong.

Nơi chưa từng bị xâm nhập đang bị tách ra từng tấc từng tấc một, đến khi ©ôи ŧɧịt̠ của anh đã ȶᏂασ vào lút cán.

Kí©h thí©ɧ căng trướng dần dần bị hòa tan bởi kɧoáı ©ảʍ nóng bỏng, Lộ Bạc Chu nhìn thần sắc của người nằm trong lòng mình bắt đầu trở nên say mê, mặt mày giãn cả ra, anh thì thầm bên tai Ân Thải Vụ: "Bé cưng giỏi quá."

"Nuốt hết được anh rồi." Lộ Bạc Chu vuốt ve nơi bị ©ôи ŧɧịt̠ đẩy phồng lên rõ ràng trên bụng Ân Thải Vụ, không kìm được mà nở nụ cười.

_____________

Nai có lời muốn nói:

Có một đoạn thủ thì siêu dàiiiii của tác giả nữa mà mình lười làm. Ai thích đọc thì hú mình một tiếng để mình bổ sung khi rảnh nhé (toàn là tâm sự của tác giả không liên quan đến truyện nên mình mới lười TTvTT)