Chương 29

Cực khoái liên tục, l*и bị đυ. đến tè ra / Anh ơi, ôm em đi tắm đi mà

(Ráng tìm truyện trên wa++pad đọc nha mí cưng. Iu cưng)

Cái lỗ non mềm sâu trong âʍ đa͙σ bị thúc vào thật mạnh, chế độ rung của cu giả cũng đồng thời được mở lên, những viên bi nhô lên trên cán hung bạo quét qua thịt rượt mềm mại ướŧ áŧ.

"Tắt đi a a -- đừng rung mà... A a nhẹ thôi!!!" Ân Thải Vụ bị thúc đến run bắn người, không nhịn được phải xin tha, c̠ôи ŧɧịt̠ giả lạnh băng sắp bị lỗ da^ʍ của cậu làm ấm lên rồi.

Dươиɠ ѵậŧ của Lộ Bạc Chu lại thúc từng phát từng phát vào lỗ ngoài cổ tử ©υиɠ, đầu khấc khổng lồ cứng ngắc nghiền ép lên cổ tử ©υиɠ mềm mại non nớt, anh rút c̠ôи ŧɧịt̠ giả ra rồi lại hẩy mạnh hông vào, đưa đẩy cu giả ở c̠úc̠ Ꮒσα cùng một tần suất với ©ôи ŧɧịt̠ mình, động tác quá kịch liệt làm phần cán màu đen của c̠ôи ŧɧịt̠ giả sau mỗi cú nắc đều kéo thịt non đỏ tươi ra.

Hai ©ôи ŧɧịt̠ hoàn toàn đồng bộ, cùng lúc ȶᏂασ hai cái lỗ da^ʍ của Ân Thải Vụ, ra ra vào vào tạo thành tiếng vang bạch bạch bạch, khiến Ân Thải Vụ có cảm giác như đường đi sắp bị đâm xuyên qua. Cậu khóc hổn hển như sắp tan vỡ, ngoáy mông run bần bật.

"Hức hức... Sắp bị đυ. hư rồi... Sâu quá... Ức ức ức không chịu nổi đâu... Tha em đi... Chồng ơi... " Ân Thải Vụ vừa khóc vừa làm nũng, vươn đầu lưỡi ra định hôn Lộ Bạc Chu để xin tha. Người đàn ông này cúi đầu hôn cậu, không biết khách sáo là gì mà ngậm lấy lưỡi cậu liên tục mυ"ŧ vào, bên dưới thì vẫn tung hoành hẩy hông thúc ©ôи ŧɧịt̠ về phía trước mấy phát.

"Tự chuốc lấy." Lộ Bạc Chu hôn xong vẫn đυ. chẳng thèm dừng, thanh âm lạnh lùng nghiêm túc, "Cứ khóc lóc đi."

Phần hông Lộ Bạc Chu không ngừng va chạm với mông của Ân Thải Vụ, cặp mông vểnh căng đầy lúc lắc như hai cục tuyết, nhưng rất nhanh màu tuyết trắng ấy đã chuyển thành màu đỏ thắm tươi đẹp, trông như hai quả đào chín rục.

Nước bọt không kịp nuốt tràn khỏi khóe môi, hai chân Ân Thải Vụ bị đυ. đến run run lắc qua lắc lại, kɧoáı ©ảʍ ngập tràn khiến hai cẳng chân cậu căng cứng co rút, tạo thành một đường cong xinh đẹp, mười ngón chân đều cuộn vào trong. Làn da bị phủ một lớp mồ hôi nhễ nhại, hắt sáng trông rất mượt mà.

Ân Thải Vụ bật ra mấy tiếng nức nở giữa lúc ý thức mơ hồ, đầu óc cậu trống rỗng, nước mắt sinh lý trong hốc mắt làm tầm mắt của cậu trở nên mờ ảo: "Chồng ơi... Anh ơi... Thôi mà... Ư ư ư... Hỏng thật rồi mà... "

Mắt cậu ngập nước lóng lánh, kɧoáı ©ảʍ chất đầy khoang bụng khuếch tán ra khắp nơi, tràn đến tế bào của cậu, mặt mày thanh tú bị nước hòa tan, không ngừng khe khẽ nhỏ nhẹ khóc nức nở theo nhịp thúc không ngừng của Lộ Bạc Chu.

Cơ thể trắng như tuyết bị nhiễm tìиɧ ɖu͙© thành màu phấn phơn phớt, cặρ √υ" đẫy đà phía trước nhẹ nhàng lắc lư, mồ hôi trong suốt chảy dọc theo những khớp xương thon dài, trông bắt mắt như được phủ một lớp đầy sao lấp lánh dưới sự trợ giúp của ánh đèn.

Đĩ thõa lại xinh đẹp một cách yếu ớt, càng dễ kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ ác liệt ẩn sâu trong tâm, Lộ Bạc Chu tách hai chân Ân Thải Vụ ra, đẩy mức rung của cu giả chôn sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα lên cao nhất, tập trung tinh lực ȶᏂασ tử ©υиɠ của Ân Thải Vụ.

Ân Thải Vụ từ từ mở bàn tay nóng bỏng ra, đặt lên tay Lộ Bạc Chu, run run đan mười ngón tay mình vào bàn tay anh, giọng cậu mềm mại khẽ khàng: "Chồng à, chồng rút cu giả ra... Rút ra đi mà... Chỉ muốn được chồng đυ. em thôi... Huhu... "

Lộ Bạc Chu nhẹ nhàng xoa xoa những ngón tay mảnh dài của Ân Thải Vụ rồi bao lấy bàn tay của cậu: "Thích được chồng đυ. à?"

"Hức... Dạ dạ... Chỉ thích anh thôi... Được chồng đυ. sướиɠ quá đi mất... Tử ©υиɠ cũng thích được chồng đυ.... Chỉ cho mình chồng đυ. thôi... "

Mặt Ân Thải Vụ nóng bỏng, từ từ đỏ ửng lên, vì người đàn ông này chịu rút cu giả ra, cậu dùng hết sức bình sinh nhõng nhẽo lấy lòng, khuôn mặt vừa ngoan ngoãn vừa tủi thân, là vì quá mức mắc cỡ, dần dần cậu nghiêng đầu sang một bên, thanh âm mềm mại càng nhẹ.

Như mèo con cào lên trái tim người ta, tê dại ngứa ngáy.

"Sau này không bao giờ dùng cu giả nữa nhé." Bàn tay đan vào nhau, Lộ Bạc Chu lại lần nữa bắt đầu những cú thúc sâu nặng, ©ôи ŧɧịt̠ thô to đút sâu vào cổ tử ©υиɠ, chà xát lên thành tử ©υиɠ.

"Nhưng mà, nhưng mà lần này -- ưm ưm ưm!" Ân Thải Vụ đang định nói thêm gì đó, Lộ Bạc Chu đã cắn môi cậu, đẩy nụ hôn thật sâu, khiến cậu chỉ có thể nghẹn ngào một cách vô lực.

Mông Ân Thải Vụ run rẩy đong đưa, muốn chạy thoát hai ©ôи ŧɧịt̠ đáng sợ kia, nhưng cho dù cậu trốn tránh thế nào, ©ôи ŧɧịt̠ anh và cu giả đang rung rung kia cũng sẽ theo sát cậu, ȶᏂασ cho âʍ ɦộ cậu trở nên ướŧ áŧ đỏ bừng, thậm chí hơi phồng lên.

Lộ Bạc Chu lại lần nữa đè Ân Thải Vụ xuống dưới thân mình, nâng một chân cậu đẩy cao lên trên, cúi người nắc vào lần nữa, trứng dái dưới ©ôи ŧɧịt̠ anh cũng phát lên cặp mông của Ân Thải Vụ liên tục theo nhịp nắc của anh, khiến hai tảng mông mềm nhũn cũng bị đánh sưng lên, tạo thành tiếng vang trầm đυ.c sắc tình.

Tay Lộ Bạc Chu vẫn không ngừng mơn trớn sống lưng run rẩy của Ân Thải Vụ để xoa dịu cậu, rồi vuốt ve hõm eo hai bên, cực kỳ dịu dàng cẩn thận, nhưng cũng không hề cho Ân Thải Vụ bất kỳ cơ hội giãy giụa nào, thẳng lưng liên tục thúc sâu vào trong.

Ân Thải Vụ sướиɠ đến mức sắp phát điên, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến từng đợt, bao phủ lấy cậu như thủy triều, trong lúc đang run rẩy co rút không ngừng, hai cái lỗ da^ʍ của cậu đồng thời phun hai tia dâʍ ŧᏂủy̠ cực nhiều, nhưng người đàn ông này vẫn tiếp tục quất, ©ôи ŧɧịt̠ thô to đâm cho lỗ thịt mềm nát bắn nước tung tóe, khiến khăn trải giường ướt sũng, hình ảnh tuyệt đẹp lại dâʍ đãиɠ đến thối nát.

"Cởi ra... Hức hức hức... Chồng ơi... Đằng trước khó chịu quá à... " Dươиɠ ѵậŧ Ân Thải Vụ bị trói đến bắt đầu đau đớn, cậu thút thít rơi lệ, nước l*и tanh ngọt trong lỗ thịt ào ạt chảy ra, chim nhỏ cũng run rẩy theo, sau khi Lộ Bạc Chu chú ý tới lại trái lại trói cà vạt chặt hơn một chút.

"Thứ phía trước này không được bắn." Giọng Lộ Bạc Chu rất dịu dàng, động tác lại mạnh bạo không thể nghi ngờ, "Ngoan, bắn nhiều quá không tốt cho cơ thể em."

Cổ tử ©υиɠ đã bị Lộ Bạc Chu ȶᏂασ nát bấy, mới bị thúc mấy phát đã dễ dàng bị đút xuyên qua, thành tử ©υиɠ tự ý khóa lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ tham lam mυ"ŧ mát nó, khiến dươиɠ ѵậŧ Lộ Bạc Chu lại bự thêm một vòng, lúc ©ôи ŧɧịt̠ bị rút ra còn nuối tiếc bám lên nó, tạo thành những cơn ngứa ngáy, cho đến khi người đàn ông này ȶᏂασ vào lần nữa.

"Chồng ơi... Đừng cột lại mà... Hưmm... Đầy quá à... A a a đừng đâm vào... Quá sâu... A a a!"

Tiếng thân thể va chạm trong trẻo cùng tiếng rêи ɾỉ ngọt nị hòa quyện với nhau, tạo thành một giai điệu phóng đãng nào đó.

Vùng nhạy cảm bị ©ôи ŧɧịt̠ liên tục cọ xát, dươиɠ ѵậŧ của Ân Thải Vụ lại bị cột chặt, lỗ tiểu nữ tính từ từ mở ra, hưng phấn co bóp co bóp phun chất lỏng ra ngoài.

Thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, Ân Thải Vụ nghĩ lúc ý thức dần trở nên mơ hồ.

Lỗ tiểu vừa quen vừa lạ, đã hoàn toàn bị người đàn ông này mở ra...

Trong cơn cực khoái liên tục, âʍ ɦộ của Ân Thải Vụ điên cuồng run rẩy, lỗ tiểu khép mở như kề bên bờ vực sụp đổ, phun ra một tia nước nhỏ...

Cậu bị Lộ Bạc Chu ȶᏂασ đến tè ra...

Ân Thải Vụ sợ hãi lại bắt đầu giãy giụa một cách yếu ớt, giữa kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, cả người cậu trở nên ngơ ngẩn, sự tê dại ở bụng nổ tung, lỗ tiểu trên l*и không ngừng rỉ nước ra, thể hiện sự tồn tại càng ngày càng mạnh mẽ của mình, cơ thể Ân Thải Vụ co rút từng cơn, rồi mềm nhũn ngã xuống giường, tan nát mà òa khóc.

"Anh là biếи ŧɦái... Huhuhu... Tè ra rồi... Hic... Buông ra... "

Lộ Bạc Chu ôm ghì lấy Ân Thải Vụ, lưỡi chui vào môi cậu mυ"ŧ mát: "Không sao cả, anh đảm bảo, sau này sẽ không dùng đến cu giả nữa thật mà."

Tâm trạng của anh sung sướиɠ bội phần, ©ôи ŧɧịt̠ nắc mấy phát thật mạnh vào tử ©υиɠ Ân Thải Vụ, sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực được phun đầy ra.

Lúc lỗ l*и đang mất khống chế, tử ©υиɠ cũng đồng thời bị người đàn ông này ȶᏂασ mở rồi xuất tinh vào trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lại rót đầy tử ©υиɠ cậu lần nữa, vừa nóng vừa căng, Ân Thải Vụ bị anh bắn đến mức hai mắt trợn trắng, thất thần mất một lúc, rồi cậu nhìn cái bụng lại phồng lên lần nữa của mình, lại nhìn người đàn ông vẻ mặt lười biếng, thế là ấm ức òa khóc.

"Tại sao anh lại... cứ như vậy... cứ biếи ŧɦái vậy... " Hàng mi của Ân Thải Vụ yếu ớt rũ xuống, cơ thể co giật không thể kiểm soát được, trên làn da trắng tuyết tràn ngập những vệt đỏ loang lổ. Cậu như đã bị ȶᏂασ nát bấy nhầy thật rồi vậy, nghẹn ngào đứt quãng, ngày cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Lộ Bạc Chu ôm Ân Thải Vụ vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng run rẩy của cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Là tại chồng hư quá, bé cưng tuyệt nhất mà."

Lộ Bạc Chu không nhịn được lại hôn hôn cậu sinh viên của mình, nhìn cặρ √υ" căng tràn múp thịt của cậu, nhấc tay đặt lên chúng: "Vυ" cưng hình như lớn thêm một chút rồi."

Lộ Bạc Chu nắn bóp hai núʍ ѵú mượt mà, cúi đầu ngậm lấy chúng, núʍ ѵú non mềm bị anh ngậm vào miệng hết liếʍ lại mυ"ŧ, cảm giác tê tê dại dại lại ngứa ngáy.

Cơ thể Ân Thải Vụ xụi lơ, không có chút sức lực nào mặc kệ động tác của Lộ Bạc Chu, đầu lưỡi to bự của anh đè lên lỗ tiết sữa khảy khảy rồi liếʍ láp, vυ" Ân Thải Vụ đã tê rần, chỉ cảm thấy núʍ ѵú sắp bị anh mυ"ŧ ra sữa luôn rồi.

Lỗ l*и bị ȶᏂασ nát bấy rồi, vυ" cũng bị anh chơi hư rồi, cơ thể Ân Thải Vụ run bần bật từng cơn, đôi mắt cậu đong đầy nước, khóc nức nở xin tha: "Đừng hút nữa... Chồng ơi... Ngứa quá à... "

Lộ Bạc Chu cắи ʍút̼ đến khi cả hai bên vυ" của cậu đều to ra một vòng, lại khẽ giọng dụ dỗ: "Có to ra thật đấy, để chồng bú thêm một lúc nữa được không?"

Hai bên thịt vυ" bị anh liếʍ láp đã đời, để lại một lớp dịch trong suốt, lắc lư thành một đợt sóng thịt trắng mềm thơm ngon.

"Lần sau được không, lần sau để chồng bú mà... " Ân Thải Vụ vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào ngực người đàn ông của mình, chậm chạp đưa ra lời cầu xin, "Buồn ngủ quá à... Em mệt mỏi thật á... Anh ơi... Ôm em đi tắm đi mà... Em mệt quá à... "

Lộ Bạc Chu nhìn chằm chằm vào cậu, rồi xoa nắn núʍ ѵú cậu: "Chút nữa tắm cho em nhé, em mệt thì đi ngủ trước đi."

Nhìn ra sự thèm thuồng vẫn còn trong mắt người đàn ông của mình, Ân Thải Vụ hít sâu một hơi, cố nói bằng giọng hung dữ: "Nếu mai em mà phát hiện ra dấu vết lung tung bậy bạ gì là toàn bộ kỳ nghỉ đông còn lại em sẽ không để ý đến anh đâu đấy, hiểu không?"

Vài giây sau, Lộ Bạc Chu nhếch nhếch khóe môi, ôm cậu vào phòng tắm: "Lớn cỡ nào rồi, còn muốn ôm đi tắm."

Lộ Bạc Chu cầm khăn lông, thấm nước ấm, rồi cẩn thận lau rửa thân thể Ân Thải Vụ, động tác dịu dàng đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tử ©υиɠ ra cho cậu, sau đó ôm người ta vào bồn tắm nhẹ nhàng mát xa.

Ân Thải Vụ được anh phục vụ rất thoải mái, cảm giác buồn ngủ dày đặc dâng lên, cậu dùng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn hôn môi Lộ Bạc Chu: "Thu dọn bên này một chút rồi về phòng ngủ của em."

Ân Thải Vụ nói xong, như không còn chịu đựng thêm được nữa, thϊếp đi.

Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của Ân Thải Vụ là nhìn bộ ngực của mình, rất bình thường, cậu thở phào nhẹ nhàng. Sau đó cậu lại thấy được tin nhắn WeChat ba mẹ gửi cho cậu.

Mẹ Ân: 【Đàn anh còn ở nhà đấy, bé cưng đừng chơi game nhé.】

Ba Ân: 【Chuyển tiền cho con này, mai nhớ phải đưa đàn anh ra ngoài chơi, cứ ở lỳ trong nhà còn ra gì nữa.】

Ân Thải Vụ cực kỳ khó hiểu.

Hay lắm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lộ Bạc Chu đẩy cửa bước vào, trên người còn mang theo hơi nước nhàn nhạt, vẻ mặt lười biếng, tựa người lên cửa hỏi cậu: "Dậy rồi?"

Ân Thải Vụ liếc nhìn người này một cái, nhớ đến chuyện tối hôm qua bèn dứt khoát kéo chăn lên, không muốn để ý đến anh chút nào.

"Đánh răng cũng phải ôm đi à?" Lộ Bạc Chu bế cậu lên cách một lớp chăn, "Em phải tập luyện nhiều hơn đấy, nếu không dễ ngất đi lúc lên giường lắm."

Ân Thải Vụ rầu rĩ nói: "Tắt văn đi thầy Lộ à, rốt cuộc anh đã nói gì với ba mẹ vậy?"

"Hừm... " Lộ Bạc Chu dừng một chút, "Họ hỏi anh sao em vẫn chưa tỉnh, anh nói em chơi game suốt cả đêm."

?

Đυ. má đây là chuyện con người có thể làm hử?!

"Anh không thể bịa đại một lý do nào khác hả?" Ân Thải Vụ nhào lên người anh thô bạo đánh đấm, "Chết cho ông!"

Chăn bị kéo xuống, Ân Thải Vụ đang đánh đã bị anh không hề kiêng dè gì ôm vào ngực mình mà hôn lên môi.

"Trước khi ra ngoài mẹ em có hỏi anh sao đệm giường phải đổi, anh nói do anh lỡ tay làm đổ chén trà lên giường." Lộ Bạc Chu rũ mắt xuống, nói như đang giỡn, "Nếu như dì ấy biết là --"

Ân Thải Vụ cắt ngang lời anh, nói từng câu từng chữ: "Vậy anh cứ chờ bị đánh chết đi."

Anh im lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi cậu: "Ở lỳ trong nhà đúng là không tốt, bé cưng à, em có muốn đi ngắm cực quang không?"

【tác giả có lời muốn nói:】

Truyện chính sắp kết thúc rồi, chắc còn một hai chương thôi.

Mang bầu, có sữa, play lúc bầu bí, play phòng học sẽ viết ở ngoại truyện hết, tranh thủ làm xong trước khi sang năm.

____________________

Nai có lời muốn nói:

Ủa tác giả ơi em không thấy đống play tác giả nói đâu cả...