Chương 5



Thích được liếʍ l*и thế à / Cái l*и da^ʍ thế này trời sinh là để bị ȶᏂασ rồi

"Bé cưng." Alex cười một tiếng khàn đặc, "Ngay bây giờ anh sẽ ȶᏂασ chết em."

Tiếng thở dốc của người đàn ông ở đầu dây bên kia càng ngày càng nặng nề, hơi thở nóng bỏng mang theo cảm giác xâm lược và áp bách nặng nề.

"Anh à..." Ân Thải Vụ đột nhiên xuất hiện ảo giác, dường như ngay lúc này Alex đang cắи ʍút̼ vành tai cậu, ôm lấy eo cậu, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào cậu, toàn bộ sự hờ hững lạnh lùng đều tan đi, tỏa ra sự hung hãn khiến người ta sợ hãi.

"Phải nới rộng cho cục cưng trước, l*и da^ʍ của cưng chặt như vậy, nuốt hết một ngón tay của anh cũng đã khó rồi."

"Dùng lưỡi liếʍ l*и của bé cưng, cắn hộŧ ɭε của cưng rồi nút nó, hộŧ ɭε của cưng sẽ bị anh cắn sưng lên. Đến khi cục cưng không chịu nổi nữa khóc lóc thì đổi thành đút ngón tay vào nhé."

Ân Thải Vụ loáng thoáng nghe thấy tiếng Alex liếʍ môi, đầu dây bên kia truyền đến tiếng mυ"ŧ vào rất rõ ràng.

"L*и cưng nhiều nước quá."

L*и da^ʍ bị lãng quên rất lâu giờ bắt đầu nhỏ nước không thể kìm được, hai bên môi l*и khép mở khép mở, truyền đến cảm giác ngứa đến tê dại.

Muốn nuốt một vật gì đó to bự nóng cháy vào bên trong, muốn bị nong ra, bị thứ nóng bỏng đó cọ xát, du͙© vọиɠ xa lạ như con sóng thần nhào đến.

Cậu đã quên đi lỗ l*и mình lâu lắm rồi, giờ nó đang mạnh mẽ thể hiện sự tồn tại của mình.

"Hưʍ......" Eo Ân Thải Vụ từ từ mềm nhũn, cậu cắn môi, không kìm được kêu lên một tiếng, bắt đầu nhẹ nhàng thở dốc.

Màu môi của cậu rất nhạt, dù lúc này bị cắn rất mạnh cũng chỉ để lại một dấu hồng ưng ửng.

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp trở nên non mọng như mận đào, đôi mắt nai tơ màu hổ phách mở to, đong đầy lệ, tạo thành một vệt nước sáng long lanh.

"Bé cưng, nghe tiếng thở của em làm anh cứng rồi."

"Thật muốn hôn lấy bé cưng, cắn nát môi của em, khiến cho em sau này đi đâu cũng phải đeo khẩu trang vào."

"Trừ anh ra không ai được nhìn thấy khuôn mặt của bé cưng."

Ân Thải Vụ dường như thấy được người đàn ông ấy nâng đôi mắt xanh thẳm lên, cúi người định hôn lên môi cậu.

Từ từ, mắt xanh?

Đôi mắt màu xanh??!

Đậu xanh, Ân Thải Vụ đã tê rần.

Lúc này sao cậu lại nhớ đến khuôn mặt của bố Lộ vậy trời?!

Trong giọng điệu của Alex nghe cũng có gì đó quen quen, dân về nước đều nói tiếng Trung thế này à?

Mộng xuân chớp cái biến thành ác mộng.

Ân Thải Vụ đột nhiên che mặt lại, không dám nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp lẫn chút nũng nịu của mình.

Mới đánh game chung có một lần đã muốn phone sεメ rồi à?

Phẹt!

Ân Thải Vụ rụt tay lại định cúp điện thoại.

"Hoạt động Giáng Sinh."

"Tuần sau hết hạn."

Đυ.! Mẹ! Mày!

Ân Thải Vụ nhục nhã bẻ sang giọng Đài Loan nhẽo nhoẹt: "Anh à sao đột nhiên anh lại gọi điện thoại cho người ta vậy, người ta đang chuẩn bị quay video cho anh nè, quần áo cũng cởi hết rồi."

Alex có vẻ như vừa cười một tiếng, bình thản nói: "Cởi chưa?"

"Chụp một tấm cho xem nào."

"Phải là toàn thân."

"......" Ân Thải Vụ nức nở nói: "Anh à, sao anh lại có thể như vậy được chứ, sao lại bắt người ta gửi... gửi thứ như thế......"

Alex rất rộng lượng lướt qua đề tài này: "Không chụp cũng được."

"Nhưng tiếng thở của em làm anh cứng rồi." Alex lại cười, "Lỗ l*и của cục cưng da^ʍ quá, thở dốc cũng da^ʍ nữa, thích được liếʍ l*и thế à? Đến lúc lỗ l*и bị ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ vào em sẽ thở hổn hển đến mức nào đây nhỉ?"

Hắn cười vô cùng phóng đãng, nghe có vẻ trẻ trung phóng khoáng hơn rất nhiều, cũng không giống một lão già lắm.

Ân Thải Vụ hít thật sâu, nhắc đi nhắc lại hai mươi lần hoạt động Giáng Sinh, sau đó mới ra vẻ bối rối ngượng ngùng nói: "Anh thiệt là quá đáng mà, anh biết rõ người ta rất ứ ừ, còn cố ý chọc người ta nữa, ghét ghét quá đi."

"Tất cả là tại anh đó, tại anh người ta mới không chịu nổi nè, chỉ cần tưởng tượng anh đang làm chuyện người lớn với người ta, người ta đã vui lắm rồi, kết quả còn bị anh giễu cợt." Ân Thải Vụ nói như cực kỳ đau khổ, như là sắp khóc ra vậy.

Em gái đang yêu chẳng phải nói khóc là khóc được sao.

"Là tại anh, anh xin lỗi cục cưng." Alex ngưng cười, giọng nói không cao không thấp, "Anh vui quá, không nên nói lỗ l*и của cưng dâʍ đãиɠ, không nên dùng ngôn ngữ xúc phạm cục cưng."

Song, anh ta lại bổ sung một câu: "Cho dù đây là sự thật."

Ân Thải Vụ tự động lờ đi nửa câu sau của Alex, trong đầu toàn là câu "Là tại anh, anh xin lỗi cục cưng."

Trời ạ??

Ân Thải Vụ thậm chí còn để ý rằng, có vẻ như Alex không quen nói những lời này, lúc nói hai từ "xin lỗi", "xúc phạm", anh ta vô thức tạm dừng vài giây, dường như đang nghĩ xem nên phát âm như thế nào vậy.

Tai Ân Thải Vụ nóng bừng lên, bỗng dưng cảm thấy hãi hùng vì sự cưng chiều này.

Alex đang nói rằng anh ta xin - lỗi - vì - đã - xúc - phạm - mình!

Đây chính là đại thần Alex nổi tiếng đến mức lên hot search vì 40 phút mắng chửi người ta hay sao??

Không phải cậu đang nằm mơ chứ???

Quan trọng nhất là! Giọng điệu khi xin lỗi của Alex không hề quen với chuyện này, Ân Thải Vụ --

Phì, là Mù Mịt.

Mù Mịt sẽ không phải là người đầu tiên trên đời này được Alex xin lỗi nhỉ?

Trong nháy mắt một cục hư vinh thật lớn lấp đầy trái tim Ân Thải Vụ, cậu càng nghĩ càng thấy sung sướиɠ, cuối cùng mới phụng phịu nói: "Anh hổng cần xin lỗi đâu mà, người ta hổng ngại chút nào hết trơn."

"Dù sao người ta cũng yêu anh nhất trên -- thế -- giới mừ!"

Ân Thải Vụ vừa rồi bị Alex phone sεメ không trả tiền còn bị bố Lộ đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến cho quên cả buồn bực.

Cậu tiếp tục nũng nịu: "Nhưng mà anh à, anh đừng có được voi đòi tiên nữa nha, người ta đồng ý chụp ảnh nóng cho anh để anh vui đó là chuyện của người ta, lúc người ta không muốn, anh không được --"

"Được rồi." Alex cắt ngang câu nói càng ngày càng bay xa của Ân Thải Vụ, không nhanh không chậm mở miệng: "Anh xin lỗi, nhưng mà vừa rồi cục cưng thở dốc làm anh cứng rồi, phải làm gì bây giờ?"

Ân Thải Vụ: "...... A?"

Không phải, có chuyện gì với người này vậy, có biết cách nói chuyện không đấy?

Alex: "Gửi ghi âm mười phút thở dốc qua cho anh."

Ân Thải Vụ: "A?"

Alex: "Đúng lúc em phải quay video, vậy vừa đút vào c̠úc̠ Ꮒσα vừa thở đi."

Alex: "Ừm, cũng phải mười phút."

Alex: "Có được hai cái cùng lúc luôn rồi, để đỡ gánh nặng cho cục cưng."

Ân Thải Vụ: "???"

Có thể đỡ gánh nặng như vậy hử?!

Mẹ anh chứ, vừa nãy anh còn khép nép xin lỗi mà!

Mù Mịt phải gây rối vô cớ mới được!

"Sau khi maps được đổi mới sẽ có trang sức mới, vòng cổ và vòng hoa rất hợp với acc nữ." Alex không mặn không nhạt nói, "Dẫn em đi đánh cho ra thì thôi, có quay hay không?"

Đυ.......

Mé.

"Được rùi, quay thì quay." Ân Thải Vụ nũng nịu giận dỗi, "Đút vào suốt mười phút lỡ bị sưng lên thì phải làm sao, anh trai hư quá à."

Alex lười biếng nói: "Không đâu, ngón tay của bé cưng mảnh khảnh vậy mà."

"Cũng không phải để anh đút vào mười phút, sợ gì chứ."

Alex tạm dừng một chút, nói: "Nếu bị ȶᏂασ sưng lên mới chặt hơn."

A a a a a a a a a a!!!

Ân Thải Vụ gấp rút cúp điện thoại đi, cậu vứt điện thoại di động sang một bên như chạm vào một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Cậu nhào lên giường, tim đập thình thịch, l*иg ngực rung động mãnh liệt, vành tai hồng đến mức sắp chảy máu.

Trái tim đạp thịch -- Thịch -- Thịch --

Ân Thải Vụ còn chưa thể bình tĩnh lại được, điện thoại đã vang lên.

Cậu đấu tranh một lúc rồi mới chậm chạp lê thân thể đi, nhặt điện thoại lên.

A: 【Bây giờ bắt đầu đút tay vào lỗ l*и phía sau của em đi.】

A: 【Mười phút nữa gọi cho em.】

A: 【Chậm một giây thêm một phút.】

A: 【Trang sức mới.】

Mẹ anh chứ, có thể sống cho giống người chút không?

Ân Thải Vụ không thèm trả lời nữa, đặt điện thoại lên giá, điều chỉnh màn hình.

Trên màn hình là cặp mông vểnh no tròn, hai tảng mỏng trắng nõn mềm mịn, có vẻ như vì cuộc điện thoại hồi nãy mà trở nên có vẻ hồng hào hơn rất nhiều.

Thứ càng rõ ràng chính là cái lỗ ở ngay giữa kẽ mông, có màu đỏ ưng ửng, đang lo sợ khép mở do bị phơi bày trước ống kính, thành ruột mềm được bảo vệ bên trong đang co bóp co bóp liên tục như đang nuốt thứ gì đó vào.

Chính Ân Thải Vụ nhìn cũng thấy rất quyến rũ.

Huống chi là lão già dê kia.

Nhớ đến chuyện trễ một giây phải thêm một phút, Ân Thải Vụ thò tay đến, sờ soạng ở miệng lỗ một lát, sự kí©h thí©ɧ lạ lẫm này làm cậu run rẩy không thể nhịn xuống được.

Ngón tay cậu trắng trẻo thon dài, non nớt lại tươi mơn mởn.

Đôi tay này dường như chỉ thích hợp để được người ta nâng niu đặt nụ hôn lên đó mà che chở, nhưng giờ phút này lại đang làm chuyện vô cùng đĩ thõa là tự đút vào c̠úc̠ Ꮒσα đang đóng mở của mình.

Ân Thải Vụ đỏ mặt, cẩn thận đút một đốt ngón tay vào bên trong.

"Hưʍ...... Kỳ cục quá đi......" Chỉ mới vậy thôi chân Ân Thải Vụ đã muốn mềm nhũn, không nhịn được bắt đầu nhẹ nhàng thở dốc.

Ngón tay cậu thon thon nên đút vào cũng không đau lắm, chỉ có một chút cảm giác tê dại, làm hệ thần kinh của cậu điên cuồng nhảy nhót.

Lại nhớ đến yêu cầu của Alex.

--Anh Alex tuyệt quá, anh Alex mau đυ. em đi.

-- vừa đút vào vừa thở dốc, mười phút.

Trời ạ...

Sau khi đút ngón tay vào, c̠úc̠ Ꮒσα non nớt run rẩy mãnh liệt hơn, co rúm lại như một đóa hoa mềm mại bị thô bạo cạy mở ra, nhưng lại vô thức mυ"ŧ ngón tay đó vào càng chặt.

Nếu có thứ gì bự hơn dài hơn thúc vào nó, chẳng hạn như cây hàng kia của Alex, vậy thì......

Ân Thải Vụ vỗ vỗ mặt mình, ép bản thân ngừng suy nghĩ lung tung đi.

Rồi sau đó cậu lên tiếng một cách lo sợ: "Anh Alex tuyệt quá......"

"Anh Alex mau đυ. em đi......"

Dường như ©ôи ŧɧịt̠ đầy những cọng gân guốc kia đang đặt sát bên c̠úc̠ Ꮒσα cậu, Ân Thải Vụ không biết tại sao, trong lòng hoảng hốt thế nào, đột nhiên đút ngón tay vào sâu hơn, gần như đút lút cán ngón tay vào, ngay cả khớp xương bàn ngón tay cũng ráng đẩy vào bên trong.

"A a a -- a không -- a a!!" Giọng của Ân Thải Vụ đột nhiên rêи ɾỉ cao vυ"t, cậu thở hổn hển một cách kịch liệt, hai chân run bần bật không thể kìm chế được.

Lỗ l*и non nớt kia của cậu bất ngờ chảy ra từng dòng chất lỏng nhớp nhúa.

Cho dù bất kỳ ai thấy được cảnh này, có lẽ đều sẽ nghĩ rằng, lỗ l*и nhạy cảm đến mức này trời sinh là để bị ȶᏂασ.

Dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ nên được hòa trộn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của đàn ông, cho đến khi cơ thể cậu bị rót đầy.

【tác giả có lời muốn nói:】



Cảm ơn vì đã cửng

kkkkkkk