Chương 27

Vệ Tử Khiêm liếc nhìn Chung Tử Yên, đầy vẻ nghi hoặc, cuối cùng hùng hồn gật đầu nói: “Vậy thì tôi sẽ…”

"Tử Khiêm, lời cảm ơn mà chú đã dạy cháu đâu?" Vệ Hàn Vân vội ngắt lời thằng bé.

Chung Tử Yên đột ngột rùng mình khi nhìn thấy Vệ Tử Khiêm, cậu bé trông như một tay chơi rock and roll ngày nào: "..."

Cô thật sự rất muốn an ủi Vệ Tử Khiêm một chút: ‘Không đến mức đó, ông chủ là một người tốt, không đáng sợ như thế đâu.’

Vệ Tử Khiêm lắp bắp, duỗi tay gãi đầu vài cái, mặt đỏ ửng lên, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn", chỉ một lời cảm ơn mà khó nói đến nghẹt thở.

"Không cần cảm ơn." Chung Tử Yên ân cần dìu cậu nhóc xuống bậc thang.

Vệ Hàm Yên thấy vậy cũng vui vẻ cười: "Thím nhỏ, con cũng mở cái của con nhé, có được không?"

"Tùy con." Chung Tử Yên chỉ tay vào hộp quà rồi nói: "Cái hình vuông kia là của con."

Con bé không chờ nổi, liền bước qua xem, kéo theo Vệ Tử Khiêm đang đỏ mặt tía tai như muốn tìm cái khe đất mà chui xuống.

Một vài người lớn tuổi đi theo, Chung Tử Yên bị mẹ Hàn Vệ Vân và bà nội dùng ánh mắt yêu thương, dò quét đến cả người đều cứng đờ.

Trước đó, cô ấy còn tập dượt vài kịch bản như: "Tôi đưa cô 50 triệu, cô hãy buông tha cho con trai tôi." và "Cháu trai ta phải lấy người con gái môn đăng hộ đối, cô nghĩ cô xứng với nó sao?", nhưng những gì đang diễn ra lại khác hoàn toàn so với cô dự tính!

"Mang người tới là được rồi, cái gì mà lễ gặp mặt, đã là người một nhà với nhau rồi, không cần phải khách sáo vậy đâu." mẹ Vệ Hàn Vân vừa chống cằm vừa nói, bà đã 50 tuổi rồi nhưng nhìn vô cùng nhuận sắc. "Ta sợ con tặng ta đồ đắt tiền quá, những thứ ta chuẩn bị sợ rằng sẽ không xứng với con."

Chung Tử Yên thành khẩn trả lời: "Chiếc nhẫn kim cương này rất đắt."

Mẹ Vệ Hàn Vân nghe thấy vậy liền "A" một tiếng, cười đến mức run rẩy hết cả người: "Tử Yên của chúng ta thật đáng yêu."

Chung Tử Yên: "…" Có ý gì chứ? Viên đá này đối với bà mà nói không có chút giá trị nào mà, đúng không?

"Chà." Vệ Hàm Yên thốt lên từ bàn bida phía bên kia: "Thật đầy đủ, có cả chữ ký!... Còn có thư chính tay anh trai viết! Cảm ơn thím nhỏ."

Được một cô bé vừa xinh xắn vừa hiểu chuyện, nhiệt tình nói lời cảm ơn đến cô, Chung Tử Yên không biết nói gì, chỉ gật đầu: "Con thích là được."

Con bé nghe vậy liền ôm phong thư như món bảo bối, nhìn vào mắt Chung Tử Yên, đột nhiên mím môi cười: "Thím nhỏ chờ một chút, con quay lại ngay."

Nói xong Vệ Hàm Yên liền cầm phong thư chạy ra ngoài, như một chú chim non đang vui mừng.

"Chắc chắn là chị ấy đã đọc trộm tin nhắn." Vệ Tử Khiêm lại lẩm bẩm nói: "Lý Duệ có cái gì tốt… Chung Hồi mới chính là nhân tài huyền thoại duy nhất!"

Chung Tử Yên không nhịn được quay mặt lại nhìn về hướng của Vệ Hàn Vân.

Thật sự nghe không lọt tai, cảm thấy có hơi hổ thẹn.

Để ngăn cản Vệ Tử Khiêm đánh quả rắm bảy sắc cầu vồng ra ngoài, cô liền lao đến ra tay tặng quà cho mọi người, ai nấy thấy quà đều chạy đến trước mặt cô.

Anh trai của Vệ Hàn Vân thấy cô dễ dàng nhấc mẫu hóa thạch lên, lập tức ngẩn người, cố gắng nhấc thử.

Không… Không thể nhấc lên được?

Chung Tử Yên nói thầm: "… Em sinh ra đã có sức mạnh hơn người..."

Anh ta bật cười, lau mồ hôi: "Thật chứ?"

Chị dâu hai mở bức tranh ra nhìn, không có gì ngạc nhiên khi thấy bức tranh bên trong, chị ấy mỉm cười, nhìn về Chung Tử Yên: "Em đoán xem chị đã chuẩn bị cho em cái gì?"

Cô nghĩ là nó sẽ có liên quan đến nghệ thuật: "Cũng là một bức tranh, hay là tác phẩm điêu khắc?"

Chị dâu hai lắc đầu, đưa tay chỉ vào một cái bàn dài phía sau bàn bi-da: "Này, cái hộp phía trên là đích thân chị và anh rể chuẩn bị cho em đó, chị chuẩn bị theo lời đề nghị của Hàn Vân, nó nói rằng em sẽ thích món quà đó."

Chung Tử Yên: "…" Vệ Hàn Vân thừa biết thứ cô thích nhất là tiền, cái này quá đơn giản.

Cái hộp này cũng giống như hộp kho báu trong trò chơi, bên trong chắc chắn được lấp đầy bằng tiền mặt.

Cô nghiêng đầu xuống hỏi ý kiến của Hàn Vân, thấy anh gật đầu cười liền đi ra phía trước, vươn tay mở hộp ra, ánh mắt đột nhiên lóe lên bởi những thứ ánh sáng phát ra từ trong hộp.

Trong hộp chất đầy vàng, chúng được xếp chồng lên nhau, sáng bóng, trông vô cùng cổ điển.

"Nghe nói em thích vàng, thật đáng yêu!" Chị dâu hai đi đến bên cạnh cô, vừa nói vừa trêu chọc: "Vừa lúc biết em thích những thứ này, chị liền tìm cách thu nhập những đồng tiền vàng thời Victoria cho em."

Chung Tử Yên lúc này vẫn đứng im như pho tượng: "…" Đúng là vàng thật rồi!

"Em không thích nó sao?" chị dâu nghi hoặc hỏi cô.

"Có, em thích nó." Cô cầm lấy một đồng xu vàng, sau đó nói thêm: "Cảm ơn chị."

Chị dâu nghiêng người tiến lại gần, thấy ánh mắt sững sờ của Chung Tử Yên, bất giác mỉm cười mà ôm lấy cô: "Em như vậy nhìn dễ thương quá."

Tất nhiên là một hộp vàng cũng có giá trị, cộng thêm các di vật văn hóa, trị giá của nó có thể tăng lên gấp mấy lần.

So với độ giàu có của Vệ Gia và Vệ Hàn Vân, quả thực là hơi thua kém.

Chung Tử Yên dường như hứng thú với vàng hơn so với người đang đứng sau cô, Vệ Hàn Vân.

Chị dâu nựng hai má của cô, sau đó lại liếc mắt nhìn Vệ Hàn Vân bực bội, cáu gắt, cảm thấy trong vô cùng vui vẻ, cười như muốn chết đi sống lại.

Bản thân được gả vào Vệ Gia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cô thấy Vệ Hàn Vân giận dỗi, nay lại thấy vẻ mặt này, đúng là hiếm có khó tìm.

"Ngoài ra còn có nhiều thứ được làm bằng vàng lắm, sau này nhìn thấy chị sẽ mua nó tặng em." Chị dâu hùng hổ nói: "Chỉ cần em thích là được!"

Chung Tử Yên có chút tiếc nuối: "Cảm ơn chị dâu."

‘Mười một tháng sợ không kịp’ cô sầu muộn nghĩ.

Mẹ Vệ Hàn Vân cùng bà nội đang nhìn Bình An Phúc với bản thảo, tỏ vẻ rất hài lòng, bầu không khí trong phòng vô cùng hòa hợp.

Mẹ anh mỉm cười, đưa cho cô một bao lì xì, lại đeo cho cô một chiếc vòng tay làm bằng ngọc bích màu tím, trông thuần khiết đến mức dọa người.

Phía trước là vàng bạc, phía sau là ngọc bích, bà nội cảm thấy mình đang rơi vào nguy hiểm, nhanh chóng ra tay.

May mắn sao bà đã có chuẩn bị từ trước.

Lợi dụng lúc anh rể cùng với Vệ Hàn Vân đang nói chuyện, bà thần thần bí bí đến bên cạnh cô, giống một đứa trẻ nghịch ngợm đã có tuổi, thì thầm hỏi: "Con muốn xem chuyện tốt không?"

Cô gật đầu hợp tác, dìu bà cụ đi ra ngoài.

Bà cụ thần bí dẫn dắt cô đến một căn phòng ở phía Đông rồi đẩy cửa, chống nạnh chỉ tay vào trong: "Trong đây chính là bô sưu tập nhiều năm qua của ta, nếu con thích cái nào thì cứ lấy cái đó!"

Chung Tử Yên: “.....” Không hổ là người một nhà, đều xem tiền như rác, tác phong rất giống nhau.

Cô đưa mắt nhìn về căn phòng, chợt nhận ra đây là một căn phòng piano, lớn đến mức có thể chứa tất cả các dụng cụ mà cô có thể nghĩ đến.

"Đây chính là cây đàn mà Mozart đã từng chơi." Bà lão đi vào bên trong, nâng cây đàn lên như thể nâng châu báu, háo hức hơn cả Chung Tử Yên: "Nhưng màu sắc trông hơi đơn điệu, không hợp với cháu. À đúng rồi, cây đàn violin này rất hợp với Tử Yên, không bằng con đem nó về đi! Ta có nghe Hàn Vân nói đó giờ con chỉ mua đàn hạc và violin thôi đúng không? Không cần tiết kiệm cho tên nhóc đó đâu, thích gì thì cứ mua, đừng hành hạ bản thân như thế!"

Chung Tử Yên không biết nói gì, chỉ có thể thận trọng đứng bên cạnh trả lời: "Con lấy một cái là được, cảm ơn bà nội."

Tiền của Vệ Hàn Vân là một chuyện, đều có thỏa thuận làm bằng chứng, cô để tay lên ngực hổ thẹn hỏi lòng, nhưng đây là hợp đồng, lấy… lấy đồ của bà nội liệu có tốt hay không?....

Ít ra, một đổi một còn công bằng.

Bà cụ hừ nhẹ, giả vờ tức giận rồi vỗ nhẹ vào tay cô: "Đừng có học theo tên nhóc Hàn Vân kia mấy thứ này. Những bản nhạc của con ta đều đã xem qua, so với nó, con có tiền đồ hơn rất nhiều, tên tiểu tử đó trước đây đánh chết cũng không chịu học thanh nhạc. Lão già nhà ta lại thích thêm đứa chắt, cuối cùng đứa con đấy của ta lại sinh cho ta thằng cháu trai thích chơi cái loại nhạc Rock and Roll…"

Bà nội oán giận rất nhiều, tinh thần cuối cùng cũng phấn chấn lên, vừa giới thiệu cho cô những nhạc cụ vô giá, vừa kể khổ.

Chung Tử Yên không biết nói gì, chỉ có thể vừa đi vừa nghe bà lão nói.

Bà nội đi được một đoạn, đột nhiên dừng lại trước cây đàn violin cổ, bà quý trọng, nhẹ nhàng nâng niu cây đàn rồi vuốt ve: "Con biết không? Chơi nhạc cụ thực ra là một công việc thể chất. Khi con lớn hơn, thể lực giảm sút, chơi một giai điệu cũng phải thở hổn hển rất nhiều..."

Một người kính trên nhường dưới như cô đây sao đứng yên, nghe xong lập tức tỏ vẻ: "Để con thử xem sao, nhưng con chưa bao giờ chơi đàn cổ, con sợ nó sẽ không hay!"

“Sẽ không đâu.” Bà cụ mừng rỡ, nhanh chóng đẩy cô ra phía cây đàn: “Đàn cho ta nghe đi, ta muốn nghe! Ta mới xem bản nhạc của con, Hàn Vân không biết thế nào lại chỉ ghi lại một phần cho ta xem, thật sự quá keo kiệt!"

Tài năng của yêu tinh vẫn dễ dàng sử dụng như mọi khi, Chung Tử Yên cầm cây đàn, chơi thử vài giai điệu để hiểu nguyên lý hoạt động, sau khi thử một lúc, cô nhanh chóng quen với nó, lập tức chơi khúc hiến tế của yêu tinh cho bà lão nghe.

Đây là những gì cô nghe được từ tiếng đàn của các yêu tinh khác, nó có tác dụng trấn tĩnh và làm dịu thần kinh, rất tốt cho người già.

Nhạc cụ có thể được đặt trong phòng luyện tập này không phải là bình thường, Chung Tử Yên chỉ cần nghe âm sắc đã biết.

Nhạc cụ là một trong những sản phẩm có thể phản ánh rõ nhất giá trị đồng tiền, đắt thì phải có lý do, âm sắc của mỗi cây đàn, mỗi loại đàn là duy nhất, không thể thay thế được.

Bà cụ khẽ nhắm mắt, chăm chú lắng nghe, lắc đầu im lặng nghe thấy đoạn cuối của giai điệu, sau khi âm cuối vang lên, bà thở phào nhẹ nhõm.

“Thật đẹp.” Bà cụ lẩm bẩm: “Cả đời này ta chưa từng nhìn thấy quang cảnh nào tráng lệ như thế..."

Trên khuôn mặt bà tuy có những nếp nhăn, nhưng đôi mắt vẫn trong veo như một đứa trẻ.

Chung Tử Yên suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng gảy dây đàn: "Sống cùng với Vệ Hàn Vân, con mới nhìn thấy nhiều thứ trước đây không thể thấy được."

Nói thật, trong quá khứ, tuy từng xuyên qua nhiều thế giới vô cùng kỳ lạ, trải qua nhiều trải nghiệm quỷ dị mà người khác không thể tưởng tượng, nhưng tất cả đều là cuộc đời nghèo khổ, đầy nước mắt.

Hơn nữa, trong thế giới vô tận, làm sao có thể sống mãi được đây?

Cô đã nhớ biết bao nhiêu cái tên trong thế giới đó, nhưng cuối cùng vẫn phải ra đi ...

"... Giờ thì ổn rồi." Chung Tử Yên nói.

Bà cụ khẽ lau khóe mắt, kéo cô đi về phía trước: "Lại đây, chơi cái này cho ta nghe một chút. Đã nhiều năm rồi không được ai chơi."

......

Chung Tử Yên lặng lẽ đi theo bà từ đầu này đến đầu kia trong phòng tập, chạm vào bảy tám dụng cụ khác nhau, hầu hết chúng đều vang lên những âm thanh êm dịu.

Khi Vệ Hàn Vân tò mò đến xem, bà lão vẫn chưa chịu buông tha cho cô.

"Dù sao thì ta cũng không dùng mấy cái này, ngay cả hồi đại học, hội diễn tấu cũng đến hỏi ta để mượn cho buổi hòa nhạc." Bà mỉm cười nắm tay Tử Yên: "Những thứ con dùng hôm nay, mang về hết đi. À, ngôi nhà ở Đình Sơn có đủ lớn không? Nếu không đủ, mua một căn nhà khác rồi sửa làm phòng nhạc cụ đi."

Chung Tử Yên: "..." Chờ một chút, bà chờ một chút.