Chương 1

"Nào, mọi người nhìn bên này! Cười lên!"

"Đồng thời nói: Cà tím!"

Sau đó thợ chụp ảnh ấn chụp, ghi lại khoảnh khắc tốt nghiệp.

Trong hình, hơn mười sinh viên mặc áo thạc sỹ, chỉ có lác đác vài người đứng ở bậc thang. Bởi vì lễ đường không có ánh sáng tốt, ảnh chụp nhìn rất âm trầm, sinh viên trong ảnh có biểu tình vặn vẻ, nhìn vào có cảm giác rất quỷ dị.

Không hề giống ảnh chụp tốt nghiệp, mà giống di ảnh hơn.

Thợ chụp ảnh nhíu mày, hiển nhiên không vừa lòng, lần này đã là lần thứ năm rồi.

Hắn rất bực, một thầy giáo duy trì trật tự ngăn hắn lại.

"Xong rồi, đến lớp tiếp theo." Thầy giáo xua tay, ý bảo sinh viên trên bậc thang đi xuống.

Người thợ chụp ảnh nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy ảnh, phóng to gương mặt tươi cười vặn vẹo của các sinh viên: "Thầy Trương? Thầy lại đây xem này."

Sinh viên trên khán đài yên lặng rời đi, lớp khác đến lượt nói cười bước lên sân khấu, không khí nháy mắt thay đổi.

Mọi thứ vừa nãy như là ảo giác, ánh sáng lêc đường một lần nữa trở lại ấm áp.

Thầy giáo đi đến bên cạnh thợ chụp ảnh, nhỏ giọng nói: "Lớp này, có đoạn thời gian xảy ra chuyện. Sinh viên có tâm trạng không được tốt lắm, trước hết cứ như vậy đã."

"Có chuyện gì?" Thợ chụp ảnh hiện lên tia nghi ngờ.

"Chẳng lẽ..."

Thầy giáo lắc đầu, ý bảo đừng nói ra: "Đúng vậy, chính là lớp bọn họ."

Thợ chụp ảnh cảm thán: "Quá thảm, người trẻ tuổi bây giờ không biết đang nghĩ gì nữa!"

Thầy giáo không trả lời, ngẩng đầu nhìn sinh viên trên sân khấu: "Cậu học sinh cao cao đi sang bên gần rìa sân khấu, đúng, là cậu đấy!"

Ánh mắt thợ chụp ảnh không nhìn lớp bốn nữa, dùng ánh mắt chuyện nghiệp xem kỹ lại ảnh chụp tốt nghiệp của bọn họ: "Hậu kỳ chỉnh sửa ánh sáng một chút, cũng không phải không được. Hầy, bạn học này biểu cảm không tồi, rất tự nhiên."

Hắn phóng to ảnh chụp bên góc phải.

Đứng ở góc là một nam sinh có gương mặt đối lập hoàn toàn với bạn học còn lại.

Gương mặt đẹp trai, nhìn trẻ tuổi nhưng có vẻ không giống sinh viên. Dáng người hoàn mỹ, cho dù đang mặc bộ quần áo tốt nghiệp rộng thùng thình vẫn có thể nhìn ra dáng người rèn luyện thể thao, cơ bắp ẩn giấu rất có lực.

Mà nổi bật nhất vẫn là vẻ mặt của cậu ta.

Nam sinh không cười, trong ánh mắt lộ ra sự tự tin trời cho.

Ánh mắt đó không giống nhìn vào camera mà như nhìn vào lý tưởng ở phía trước.

Rất giống ảnh bìa của các tạp chí có nhân vật nổi tiếng.

Nhìn sinh viên trong ảnh, thầy giáo rất tự hào khoe: "Đây là Thành Hạ, rất giỏi! Năm nhất có thể giành giải nhất toàn quốc, còn nhận được thư trúng tuyển chương trình đạo tạo tiến sĩ của đại học C ở nước M, không giống như những người khác."

"Đại học C nước M, trường đại học top một thế giới!"

Thầy giáo thở dài, cảm thấy đau lòng bĩu môi nói: "Haizzz, cũng không biết tại sao Thhắn Hạ lại từ chối."

"Từ chối? Đại học C toàn đạo tạo ra nhân tài, ra trường lương bèo nhất cũng 100 vạn một năm!"

"Đứa nhỏ này không có ước mơ xa vời như thế, nó chỉ cần sống tốt là được."

"Là sao?"

"Tôi đoán, khoảng thời gian trước lớp chúng nó chọc phải thứ không nên chọc!"

"...Thật tiếc."

"Tạo hóa thật biết trêu ngươi."

"Thầy ơi, lớp em chuẩn bị xong rồi." Học sinh trên sân khấu gọi.

Thợ chụp ảnh giật mình, điều chỉnh tiêu cự nói: "Rất tốt! Một, hai, ba cà tím!"

Nhìn bức ảnh tốt nghiệp mới, sinh viên trong ảnh tươi cười rạng rõ, tinh thần sáng lạn.

Thợ chụp ảnh lẩm bẩm nói: "Sao bây giờ không giống lúc nãy."

...

Đi theo bạn họ rời khỏi lễ đường, Thành Hạ nhìn lịch trình hôm nay, một tiếng sau có cuộc phỏng vấn.

Tuy rằng có sáu công ty tuyển thẳng nhưng kiểu tuyển thẳng này không bao giờ sợ thừa.

Các bạn học đang đứng tụ tập lại một chỗ ngoài lễ đường, mười mấy người cố giữ im lặng để chống đỡ.

Một nam sinh run lẩy bẩy nói: "Chúng ta đã tốt nghiệp..."

Không ai lên tiếng trả lời, nam sinh nhìn xung quhắn, cúi đầu đề nghị: "Hay chúng ta làm một chỗ?"

"Thôi, tôi không có tâm trạng đấy!"

Mọi người miệng năm mồm bảy thảo luận...

"Nếu lúc ấy ngăn họ lại thì tốt."

"Cậu cũng đừng tự trách mình, ai mà ngờ chứ?"

Một nữ sinh òa khóc: "Ba năm, mọi người ở chung ba năm, tại sao cuối cùng vẫn..."

Cô nói không được, che miệng khóc nức nở, không khí trở nên xấu hổ.

Nam sinh đứng cạnh cô gái không biết phải làm sao, nhìn thấy Thành Hạ vội vàng nói: "Thành Hạ, thật may lúc đó cậu không đi cùng!"

Vô cớ bị điểm danh, Thành Hạ đành phải tham gia: "Ừm, người chết cũng đã chết rồi. Cho dù lúc đó xảy ra chuyện gì, tôi tin mọi người không làm chuyện gì đáng sợ lúc đó. Bọn họ không thể cùng với chúng ta tốt nghiệp, chẳng nhẽ chúng ta còn muốn tiếc nuối kéo dài mãi sao?"

Một người ngẩng đầu, kích động nói: "Thành Hạ nói đúng! Chúng ta cùng một lớp mà không biết sao, bọn họ lấy lá gan nào gϊếŧ người? Nhất định là cảnh sát phán sai rồi!"

Cô gái lúc nãy còn khóc đến ướt cả mặt, nghẹn ngào nói: "Muốn một lần tụ tập! Đã hứa cùng nhau sau khi tốt nghiệp sẽ chơi một lần cho vui vẻ!"

Lớp trường hùng hổ: "Vậy thì quyết định như thế, tối nay một người cũng không được thiếu."

Thấy không ai phản đối, Thành Hạ nói: "Vẫn quy định cũ, tôi chọn địa điểm liên hoan, mọi người tập trung ở của Nam sáu giờ chiều."

"Được! Đêm nay không say không về!"

...

Trời vừa vào hè, thành phố P đã rất nóng.

Cởϊ áσ chụp ảnh tốt nghiệp, Thành Hạ mặc áo ngắn bên trong bị mồ hôi thấm ướn đẫm, dán trên người hắn phác họa đường cong cơ bắp.

Mấy nữ sinh đi qua chỉ chỉ hắn, cười rất mờ ám.

Thành Hạ không để ý, xem như không nhìn thấy.

Hắn mở ứng dụng điện thoại do chính mình viết, tìm kiếm những quán ăn xung quanh, nơi không xuất hiện án tụng kiện hay gϊếŧ người. Sau khi tổng hợp xong, Thành Hạ nhanh chóng chọn được địa điểm liên hoan, thông báo vào trong nhóm lớp cho mọi người.

Hắn cẩn thận như vậy không phải không có nguyên nhân, bởi vì Thành Hạ nhận ra thế giới này không hợp lý.

Có thể nhận ra điều này bởi vì từ khi sinh ra, Thành Hạ đã có ký ức đời trước.

Ký ức đó cho hắn hiểu rõ bản chất của thế giới này, chỉ cần thay đổi một chút Thành Hạ sẽ nhận ra ngay.

Thành Hạ thấy thế giới này không hợp lý ở chỗ...

Nhìn qua có vẻ là thế giới duy vật nhưng thực ra là một thế giới duy tâm cực đoan!.

Đời trước, xung quanh Thành Hạ không xuất hiện bất kỳ vụ án mất tích nào.

Nhưng đời này, mới tiểu học, lớp Thành Hạ đã mất tích ba học sinh, cả khối mất tích không dưới mười người.

Đời trước, có án mạng sẽ được cảnh sát phá án, chỉ cần chết một người cả thành phố sẽ thảo luận rất nhiều ngày.

Đời này, người chết là chuyện bình thường, nguyên nhân cái chết càng kỳ lạ hơn. Mà cảnh sát sẽ không thèm quan tâm, chỉ thu thập thi thể, lập hồ sơ.

Đời trước, thế giới mỗi ngóc ngách đề có thể chụp bằng vệ tinh.

Nhưng đời này, đây vẫn được gọi là Trái Đất, nhưng vệ tinh chụp lại bản đồ toàn là biển nước.

CMN toàn là nước! Mà không một ai thấy lạ, quá tà môn!

Nhìn bản đồ thế giới, Thành Hạ lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Hắn ý thức được một chuyện...mất tích hay chết người không thể tác động đén cảm xúc mọi người, điều này với họ như ăn cơm hàng ngày. Nếu muốn sống yên ổn ở thế giời này, phải ghi nhớ một điều: Nghìn lần không được tìm đường chết!

Không được hiếu kỳ, nơi có người mất tích hay chết người không được đến, một khi xung quanh xảy ra chuyện kỳ lạ phải nhanh chóng rời đi!

Thành Hạ tin tưởng, chỉ cần tránh xa nơi nguy hiểm, ở đâu cũng có thể sống.

Mấu chốt phải chăm chỉ học tập và làm việc mới có cuộc sống tương lai tốt đẹp.

Thành Hạ thực hiện tốt chân lý bản thân, bình yên sống đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Nhưng không ngờ tới hắn vẫn sơ ý.

...

Hơn một tháng trước, sau khi bảo vệ đồ án kết thúc, bạn cùng phòng đề nghị muôn đến một chỗ nào đó du lịch.

Vốn dĩ Thành Hạ rất hứng thú nhưng vừa thấy nơi cắm trại qua poster quá âm trầm, Thành Hạ quyết tâm từ chối, bạn cùng phòng vừa dụ dỗ vừa đe doa, Thành Hạ thà chết từ chối, thậm chí còn cố gắng ngăn chuyến du lịch này nhưng không thành.

Ngày đó, mười tám bạn học tâm trạng vui vẻ, túi lớn túi nhỏ lên xe buýt đi du lịch.

Mà sự tình lúc sau vượt quá tưởng tượng của Thành Hạ.

Hắn tưởng mười tám người đi sẽ không xảy ra chuyện, bởi vì đa số vụ án mất tích hay chết kỳ lạ đều không vượt quá năm người.

Nhưng không ai ngờ đến, lúc đi mười tám người, chỉ trong ba ngày đã chết hết, không một ai sống sót, tình trạng rất thê thảm.

Người thứ nhất phát hiện thi thể là Thành Hạ.

Buổi sáng hôm đó, Thành Hạ theo kế hoạch hàng ngày, một mình ở ký túc xá pha ngũ cốc mè đen ăn sáng.

Hắn đang định đi thứ viện, mới ra đến cửa thấy một khối thi thể trắng bệch dựng ở cửa, chết không nhắm mắt nhìn hắn chằm chằm. Theo phản xạ tự nhiên, một bụng ngũ cốc mè đen phun ra toàn bộ trên mặt thi thể, pháp y phải lau mãi mới hết.

Sau đó, mười bảy thi thể lần lượt xuất hiện. Không ngừng xuất hiện gần nơi Thành Hạ sống, cả nước trên dưới bị chấn động.

Bởi vì theo cảnh sát điều tra...

Mười tám người không phải chết ngoài ý muốn mà bọn họ cố ý gϊếŧ hại lần nhua.

Mất tích hay tử vong kỳ lạ thì cảnh sát mặc kệ nhưng cố ý gϊếŧ người thì không thể không quản.

Thành Hạ là người làm chứng đầu tiên, phải đến cực cảnh sát không ít lần, ngoại trừ cảnh sát, hắn là người nắm rõ tình tiết vụ án này nhất.

Nói qua lại vài câu, đủ để Thành Hạ lạnh cả người.

...

Cảnh sát đưa kết quả giám định tử thi, Thành Hạ đọc báo cáo phỏng đoán chuyện đã xảy ra.

Mười tám người xuất phát, đêm đó thuận lợi đến nơi cắm trại.

Bởi vì nơi cắm trại quá xa, ở tận vùng ngoài biên giới Thất Liên.

Vốn dĩ Thất Liên không có chuyện gì đáng nói, nhưng ngoài ý muốn đã xảy ra, một người không cẩn thận bị vòi xịt côn trùng đâm trúng động mạch chủ ở cổ, mất máu nhiều mà chết.

Nới cắm trại ngoại trừ nhóm sinh viên, không còn ai khác, xe buýt phải ba ngày sau mới đến.

Vì thế bạn cùng phòng của Thành Hạ quyết định dẫn đầu nhóm mười một người ra ngoài cầu cứu, người còn lại ở lại trông chừng.

Tiếp đó, bi kịch tiếp tục xảy ra.

Đầu tiên là nhóm sáu người ở lại, không rõ tại sao lại dùng vũ khí đánh nhau, vết thương rất đáng sợ. Năm người bị gϊếŧ, một người tự sát.

Tiếp đến là mười một người rời đi, đi trên đường núi ngoài ý muốn chết ba người, tám người còn lại vất vả lắm mới ra được khỏi núi lớn nhưng vận may quá đen, không gặp được bất kỳ xe nào đi qua, không tìm được thôn làng xung quanh.

Có lẽ do áp lực quá lớn, bạn cùng phòng của Thành Hạ gϊếŧ bảy người còn lại.

Một người tay không còn, một người cành cây đâm vào mắt, một người bị gạch đập vỡ đầu...Không dám nhận chuyện vừa làm! Hắn trên đường đi chặn được một chiếc trên đường, đuổi tài xế xuống, lái xe về trường học, cuối cùng chết ở ký túc xá.

Cho dù chứng cứ đã bày ra trước mắt, Thành Hạ vẫn tin tưởng bạn học của mình không làm chuyện như vậy.

Bởi vì hắn nhìn thấy mặt đất đầy ngũ ngốc đang được cảnh sát lau, bạn cùng phòng của hắn đã dùng chút máu còn lại để lại lời cuối cùng...

Nó đang tới.