Chương 18

"Trình Dạ Xuyên, cậu cuối cùng cũng tới."

Giọng nói vừa vang lên, sau lưng Trình Diệp Xuyên toát ra mồ hôi lạnh, tim đập kịch liệt trong l*иg ngực, nhưng toàn thân lại cứng như thạch cao.

Bóng tối bên chân cậu càng lúc càng dài, có một giọng nói thì thầm bên tai cậu: “cậu tránh mặt tôi cả ngày rồi, có mệt không?”

Hơi thở đáng sợ của Cảnh Huân áp vào cổ Trình Diệp Xuyên, xuyên thấu vào trong quần áo của cậu, cậu cảm thấy nửa linh hồn mình đang sợ hãi, cậu muốn quay người bỏ chạy, nhưng hai chân lại giống như lún trong đất, nửa bước cũng không bước ra được.

Nhìn thấy tấm lưng gầy gò của Trình Diệp Xuyên run rẩy trong đêm, Cảnh Huân cười lạnh, đột nhiên một tay nắm lấy vai Trình Diệp Xuyên xoay cậu lại.

Rác trong tay cậu vương vãi khắp sàn, Trình Diệp Xuyên không kịp phản ứng, lưng đã đập vào thùng rác lớn. Cảnh Huân di chuyển nhanh đến mức cậu không kịp phản kháng, nửa người trên đã bị hung hăng nắm chặt, ấn cậu trước thùng rác không thể nhúc nhích.

Cảnh Huân cao hơn cậu nửa cái đầu, cằm gần như chạm vào trán cậu, quai hàm như một con dao sắc bén, buộc cậu phải ngẩng đầu ngả người về phía sau, thân trên gần như cong xuống.

Cảnh Huân chỉ thấy bộ dáng sợ hãi của cậu cực kỳ buồn cười, liền cố ý cúi đầu nói: "Trình Diệp Xuyên, sao cậu lại sợ tôi như vậy?"

“cậu sợ tôi sẽ đối xử với cậu giống như cách tôi đối xử với Trình Diệp Loan, hay là sợ chuyện Trình Diệp Loan cố ý ngất xỉu, khiến tôi bị đuổi ra khỏi nhà vào ban đêm?”

“Không có!” Giọng nói của Trình Diệp Xuyên vừa phát ra đã run rẩy, nghe như một con thú sắp chết: “chị gái tôi không có ý đó, là cậu…”

Lời còn chưa dứt, Trình Diệp Xuyên cảm thấy cổ mình nghẹn lại, Cảnh Huân đã túm cổ áo cậu kéo lên, cậu càng vùng vẫy, cảm giác ngột ngạt ở cổ càng mạnh.

"Tôi làm sao?" Cảnh Huân ước gì có thể trực tiếp ném Trình Diệp Xuyên vào đống rác. "Là tôi nên nhìn cô ta diễu võ dương oai trước mặt tôi, nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta sao?"

Trình Diệp Xuyên hai mắt đỏ bừng, dùng toàn lực đẩy Cảnh Huân ra, thậm chí không có thời gian suy nghĩ, dùng hết sức lực hét lớn: "là cậu đáng đời!"

Một tiếng “bốp” vang lên,Cảnh Huân vốn đã mạnh mẽ lại lợi dụng chiều cao của hắn, từ trên cao tát thẳng vài mặt Trình DiệpXuyên,Trình DiệpXuyên thậm chí còn chưa kịp né tránh đã bị đánh ngã xuống đất.

Nơi bị tát trúng lập tức đỏ bừng, đau đớn từ một bên mặt đến thái dương giống như bị lửa thiêu đốt, như thể một lớp da mềm mại đang bị lột ra khi còn sống.

"Tôi đáng đời? Sao cậu dám nói tôi đáng đời?" Đôi mắt Cảnh Huân đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp, hắn không quan tâm Trình Diệp Xuyên bị bao phủ bởi rác rưởi, kéo cậu lên khỏi mặt đất.

Trình Diệp Xuyên bị tát đến choáng váng đầu tê dại, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ như tờ giấy vụn, bị Cảnh Huân tùy ý lay động.

"Mày và con khốn Trình Diệp Loan đáng bị như vậy, bọn mày đáng đời từ nhỏ đã không có mẹ, xông vào nhà người khác làm chó canh gác, đáng bị giẫm đạp cả đời!"

Trình Diệp Xuyên bị đánh nửa khuôn mặt tê dại, trong tai thậm chí còn có chút ong ong nhẹ. Nhưng khi nghe được "đáng đời từ nhỏ không có mẹ" cậu vẫn bướng bỉnh nhìn vào mắt Cảnh Huân.

Ánh mắt đó rõ ràng là cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn kiên cường, giống như đổ thêm dầu vào lửa, đổ thẳng vào Cảnh Huân đang tức giận, hoàn toàn dập tắt chút lý trí cuối cùng của hắn.

"Cậu rất trâu bò đúng không, cậu cảm thấy Trình Diệp Loan gả cho ba tôi cậu cũng thành đại thiếu gia rồi đúng không?"Cảnh Huân mạnh mẽ kéo thân thể lắc lư của cậu ném về phía cây đại thụ bên cạnh.

Cảnh Huân có sức lực mạnh hơn so với thiếu niên cùng tuổi, một tay ném Trình Diệp Xuyên lên thân cây, “Hôm nay tôi dạy cậu viết chữ đáng đời.”

Trên thân cây già có rất nhiều cành không đều nhau, xương sống gầy gò của Trình Diệp Xuyên bị ép vào một chỗ nhô ra, đau đến nỗi khiến cậu toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Thân thể mềm nhũn của cậu hoàn toàn bị cơn đau lấn át, bất giác trượt xuống, cậu nhanh chóng mở miệng thở ra, cố gắng giảm bớt cơn đau ở lưng.

Cậu chưa kịp ngậm miệng, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi qua trong không khí, sau đó toàn thân cậu cứng đờ ngay lập tức, hơi thở đột nhiên dừng lại trong cổ họng.

Cảnh Huân đá mạnh vào bụng Trình Diệp Xuyên một góc gần như thẳng đứng, khi đá không nghĩ tới mình sẽ đá vào bộ phận nào, chỉ là lúc tức giận đã đá vào chỗ dễ bị tổn thương và mềm nhất của cơ thể.

Cả hai người đều bị bóng tối bao phủ, Cảnh Huân không thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt của Trình Diệp Xuyên, trên khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, chúng giống như một bức tường màu xanh xám.

Trình Diệp Xuyên trước tiên cảm thấy bụng tê dại, sau đó là một cơn đau quặn thắt, cổ họng hít thở không khí có mùi máu tanh.

Cậu giống như một miếng nhựa dẻo bị cưỡng bức lơ lửng trong không trung, hai mắt Cảnh Huân đỏ bừng: “cậu còn dám nói “Tôi đáng đời”?”

Bên tai Trình Diệp Xuyên chỉ có tiếng ong ong, dù hắn có gào thét thế nào cậu cũng không có phản ứng nào, đôi mắt nhắm nghiền tràn đầy thống khổ. Cảnh Huân cảm thấy cậu ta đang khıêυ khí©h mình theo một cách khác, cơn tức giận trong cơ thể không hề giảm bớt.

Khi nắm đấm lần nữa rơi xuống trên người cậu, Trình Diệp Xuyên không còn cảm giác được đau đớn nữa. Giống như khi dây thần kinh của một người bị cắt đứt, phần còn lại của mô sẽ không còn cảm nhận được tổn thương mới nữa.

Trình Diệp Xuyên nghiến răng chịu đựng mười tám năm. Cậu vẫn chưa được nhận vào đại học, chưa kiếm được tiền chưa trở thành một người đàn ông thực sự để bảo vệ chị gái mình sau lưng.

Cậu dùng hơi thở cuối cùng dùng tay che bụng, cúi người xuống, cố gắng tránh càng nhiều càng tốt những cú đấm và đá dữ dội của Cảnh Huân.

Trong lúc bàng hoàng, cậu dường như nghe thấy nhiều người đang nói chuyện bên tai mình. Tiếng la hét và sự cản trở trộn lẫn với nhau, cơn đau đang dần dần biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo dần dần lan đến tứ chi...

“Cảnh Huân, cậu điên à?”

Cố Đình và Sở Ngôn nhìn thấy tấm lưng điên cuồng của Cảnh Huân từ xa. Hai người vội lao tới, cùng nhau ngăn Cảnh Huân từ phía sau, sau đó mới miễn cưỡng kéo Cảnh Huân ra khỏi Trình Diệp Xuyên.

"Thả tôi ra! Bằng không tôi cũng sẽ đánh các cậu!" Cảnh Huân tức giận đến mất trí hoàn toàn, hai tay bị hai người giữ lại, tiếp tục đá chân về phía Trình Diệp Xuyên.

Lưu Tùy lợi dụng lúc Cảnh Huân bị kéo đi, vội vàng kéo Trình Diệp Xuyên khỏi mặt đất, quay người lại hét lớn: “cậu còn đánh nữa, sẽ đánh chết người!”

"Là ai đắc tội cậu?" Trình Dạ Xuyên yếu ớt cúi đầu, Lưu Tùy mất nửa ngày mới xê dịch mặt cậu, lúc nhìn rõ trong đầu đầy nghi vấn, "Đây không phải là người mới tới buổi sáng sao?"

Bốn người họ đều là một nhóm xã hội đen có tiếng trong trường, họ nổi tiếng không phải vì đã làm bao nhiêu chuyện xấu mà là ở trong những ngôi trường cấp 3 trọng điểm như trường cấp cao trung số 3, những người không học hành là sinh vật hiếm có.

Bọn họ đều là con nhà giàu, việc đến trường chỉ là hình thức, dù thành tích có tệ đến đâu thì vẫn luôn có hàng loạt trường đại học xếp hàng chờ họ lựa chọn.

Mọi người đều biết Cảnh Huân không phải là người tốt bụng, nhưng tuy tính tình hung bạo của hắn chưa bao giờ tỏ ra với bạn bè. Bình thường hắn có thể xử lý mọi chuyện xảy ra, miệng tùy tiện đáp ứng cũng có thể trở thành hiệp ước, vì vậy hắn là trụ cột của bốn người họ.

Lúc riêng tư, bốn người chơi rất vui vẻ, nhảy disco, đua xe, đánh nhau, còn có những vụ gây sự, khiến người ta gặp rắc rối.

Nhưng ở trường, Cảnh Huân tuy không học nhưng cũng không gây chuyện với bất kì ai. Ngoại trừ bọn côn đồ đến gây rối, Cảnh Huân chưa bao giờ chủ động bắt nạt ai.

Xế chiều hôm nay Cảnh Huân vừa tan học đã nói với mấy người bọn họ có chút chuyện, kết quả đến giờ tự học buổi tối chuông chuẩn bị vang lên cũng không thấy người.

Ba người sợ Cảnh Huân tức giận vì chuyện xảy ra ở nhà tối qua nên ra ngoài tìm người, ai ngờ nửa đường lại nhìn thấy Cảnh Huân đang nổi điên.

Cảnh Huân rất tàn nhẫn, năm hắn mười sáu tuổi, thiếu chút nữa đem xương sườn người ta đánh cắm vào trong phổi, còn từng một mình tay không đánh ngã ba tên côn đồ cầm dao.

"Này! Tỉnh lại đi!" Lưu Tùy không biết Cảnh Huân rốt cuộc đã tay tàn nhẫn đến mức nào, khi áp tai vào người Trình Diệp Xuyên cũng không nghe thấy tiếng thở, hắn sợ đến mức không ngừng vỗ vỗ mặt Trình Diệp Xuyên , "Cậu nghe thấy tiếng tôi không!"

Trình Diệp Xuyên cảm giác mình như sắt vụn rỉ sét, muốn mở mắt nói gì đó để chứng minh mình còn sống. Nhưng động tác của cậu đã vượt quá tầm kiểm soát của cậu, mọi cơ quan trong cơ thể đều đang kêu gào thảm thiết, muốn lao ra khỏi cơ thể gầy gò của cậu.

Cảnh Huân nhìn Trình Diệp Xuyên nửa sống nửa chết, thầm nghĩ đi lên bổ sung vài cước, nhất định sẽ khiến cho người này vĩnh viễn bị chôn vùi dưới đất giống như gốc cây, không bao giờ xuất hiện nữa.

Hắn đang nghĩ đến việc lao tới, lúc rút khuỷu tay ra không may đập thẳng vào sống mũi Cố Đình.

Cố Đình vô tội bị một đòn nặng, cả khuôn mặt vừa tức vừa đau, bịt mũi mắng to, "Cảnh Huân, con mẹ nó mày điên rồi phải không, lúc người này đến mày cũng không ở trong lớp, nổi giận với người vừa mới tới được nửa ngày này làm gì?"

"Vậy các cậu vì cái gì không hỏi tôi vì sao đánh cậu ta? Hả?" Cảnh Huân hốc mắt đỏ hoe, Sở Ngôn một mình chịu không nổi, bị ném sang một bên.

Cố Đình mũi đau đến không thở được, hắn hét lại không mạch lạc: "mày ra ngoài đánh người mà không nói một lời. Làm thế quái nào tao biết tại sao mày đánh cậu ta? Tao thậm chí còn không biết người này là ai."

"Cậu ta là em trai của con khốn đó!"

Khoảnh khắc Cảnh Huân thốt ra, mọi người đều im lặng.

Mấy người sửng sốt trong chốc lát, khi nhận ra con khốn này đang ám chỉ ai, Cố Đình quên bịt mũi, xấu hổ nhìn qua nhìn lại giữa Lưu Tùy và Sở Ngôn.

"Không phải các cậu đều thấy video rồi sao, nhà tôi xảy chuyện gì các cậu khẳng định cũng biết, các cậu một đám cũng không cần ở trước mặt tôi giả ngốc," Cảnh Hoan dùng sức vuốt thẳng chiếc cổ áo lộn xộn của mình.

Ba người nhìn nhau bối rối, không biết nên nói gì.

Tất cả bọn họ đều ngầm giả vờ không biết đêm qua Cảnh Huân bị tát và đuổi ra ngoài. Dù sao mẹ kế mới vừa vào cửa, con ruột đã bị ba đuổi ra khỏi nhà, không ai dám biểu hiện ra trước mặt Cảnh Huân.

Nhưng họ thậm chí không thể đoán được rằng tiểu bạch kiểm vừa mới chuyển đến trông giống như một học sinh cấp hai này thực chất là chú trên danh nghĩa của Cảnh Huân.

Hắn phải gọi một người phụ nữ chỉ hơn mình vài tuổi là mẹ, phải ngồi cùng lớp với em trai của mẹ kế. Loại nhục nhã này, nếu đặt lên bất kỳ ai trong ba người họ, tuyệt đối sẽ không để cho hai chị em Trình Diệp Xuyên có cuộc sống tốt đẹp.