Chương 1.2: Bắt đầu

Ngón tay nàng hơi cuộn lại, nàng rất mong nơi này chỉ là giấc mơ, nhưng cảm giác đau đớn trên mặt nhắc nhở nàng hết thảy đều không phải giả, nàng tựa như thật sự đi tới một nơi lạ lẫm vô cùng. Chỉ Yên đi theo nữ tử kia đến một bức tường cung điện màu đỏ dưới mái hiên tương đối hẻo lánh, trang trí cổ kính. Sắc mặt nàng hơi tái đi, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, đảo mắt mà lạnh lùng nói với người đi cùng nàng từ Thiên Điện đi ra: "Ngươi hãy chiếu cố chủ tử của ngươi cẩn thận, đừng để nàng mạo phạm nương nương nữa, muốn tham lam cũng không xem mình có năng lực hay không."

Nói xong trực tiếp quay đầu đi cũng không thèm nhìn phản ứng của Chỉ Yên, Chỉ Yên nhìn cung nữ trước mặt mở miệng nói: "Vào trong trước đã." Vừa nói xong, trong lòng nàng trầm xuống, âm thanh trong trẻo như vậy tựa như... không phải thanh âm của nàng.

"Tiểu chủ có phải là quý phi nương nương lại phạt người?" cung nữ đau lòng nói. Chỉ Yên không nói không phải cũng không nói phải, chỉ đi theo cung nữ vào, sau đó nhìn đồ trang trí trong phòng, trong lòng hung hăng giật giật, nhắm mắt lại. Nàng đã từng thấy nơi này, cũng từng thấy loại bài trí này, nơi này chính là hoàng cung! Nếu liên tưởng sâu hơn một chút, đây chính là Tử Cấm Thành, rất có thể là vào nhà Thanh.

Nàng không chỉ nhận diện được cung trang của những người đó. Còn biết cả vị quý phi nương nương kia. Chỉ Yên sờ bụng, run rẩy hỏi: "Trong bụng ta đang mang thai sao?" Cung nữ gật đầu lo lắng nói: "Nương nương người làm sao vậy?" Trong lòng Chỉ Yên thật sự là hận rằng tại sao mình không đang nằm mơ, nhưng hai cái của vị quý phi vừa rồi mạnh như vậy, nàng cảm thấy đau đớn không biến mất nhanh như vậy. Nàng hiện tại rất có khả năng biến thành một thành viên trong hậu cung hoàng đế, là loại thân phận thấp kém, chờ hài tử sinh ra liền phải ôm cho vị quý phi vừa rồi nuôi dưỡng.

Nói đùa sao!!!

Nàng cắn chặt môi lại không dám tin, nhìn xung quanh, sờ thấy dấu vết của cái bàn gỗ bên cạnh, cho thấy lực đạo của nàng lúc này mạnh bao nhiêu, càng cho thấy đây là sự thật. Nàng đột nhiên đứng dậy: "Đưa gương cho ta." Nàng muốn xem nàng hiện tại trông như thế nào, nàng phải biết tất cả.

Cung nữ bị hành kì lạ của nàng làm cho sợ tới mức có chút mất vía: "Dạ, dạ tiểu chủ nô tỳ dẫn ngài đến trước gương đồng." Chỉ Yên bị nàng dẫn tới trước một bàn trang điểm, trong nháy mắt nàng hoảng hốt nhìn bộ dáng không rõ ràng bên trong gương, nàng đột nhiên ngây ngẩn cả người, đây là bộ dáng của nàng sao?

Dung nhan xinh đẹp mười tám mười chín tuổi của thiếu nữ trước mắt có vài phần thanh nhã xinh đẹp, còn có vài phần mập mạp của hài tử chưa lớn, chỉ là hai dấu tay trên mặt đã phá hủy cảm giác tươi mát thanh nhã như vậy.

Nàng theo bản năng đưa tay lên trước gương đồng, trong nháy mắt khi tiếp xúc với gương đồng, nàng vô cùng rõ ràng nhận ra khuôn mặt của mình không phải như trước, tuổi tác không phải trước kia, còn có giọng nói cũng không thuộc về mình nữa. Nàng cũng biết thân thể trước mắt này không phải của mình, bộ dáng của nữ tử trước mắt càng ngày càng rõ ràng, càng thêm xa lạ, cũng khiến cho trí nhớ nguyên thân hiện ra trước mặt nàng, hai mắt nàng nhắm lại, rồi ngất đi.

Cũng may phía sau nàng có cung nữ tiếp lấy nàng, bằng không phỏng chừng nàng sẽ ngã xuống đất. "Tiểu chủ, tiểu chủ ngài không sao chứ? Tiểu chủ!" Cung nữ vội vàng nói. Nàng ý thức được tiểu chủ là ngất xỉu liền hướng bên ngoài lớn tiếng hô: "Người đâu quý nhân ngất xỉu."