Chương 31 ( H )

Bên ngoài, học sinh vẫn còn thi đấu vô cùng dữ dội, từ bên trong, Vũ Y Y cũng có thể nghe rõ từng tiếng la hét thất thanh ngoài kia.

Không biết vì sao, tình hình bây giờ khiến nàng thống khổ đến mức chỉ biết kêu gào thét chói tai.

Không phải bởi vì sự đau đớn hay gượng ép.

Mà vì từng hành động, cử chỉ Doanh Nhã Thần đối với nàng đều khiến nàng không khống chế được bản thân mình.

Trong mắt Vũ Y Y tràn ra nước mắt, ngưng đọng nơi khóe mắt. Giọt lệ tròn tròn nhỏ nhỏ dọc theo má phải chảy xuống, chảy vào bên trong chiếc cổ trắng ngần của nàng, hòa với lớp mồ hôi đã tiết ra từ trước.

Bị làm đến mức khóc a!

Trước đây Vũ Y Y nghe rất nhiều người nói đến tình cảnh này, nhưng từ khi nàng bước vào thế giới tiểu thuyết mới có dịp thể nghiệm.

Mà lần thể nghiệm trước mắt, lại là sự khởi đầu cho từng trận kí©ɧ ŧìиɧ tiếp theo.

“Thần Thân…ô…ô…cầu chị…ưm…a..a…nhanh quá…tiểu huyệt…ô..ô….tiểu huyệt sắp hỏng…ahhhhh” Bên dưới bị đâm rút liên tục, hai bên mép thịt bị côn ŧᏂịŧ thọc vào rồi rút ra hơn trăm lần đã trở nên sưng tấy. Doanh Nhã Thần nhìn thấy, lập tức nổi lên một trận đau xót, ý thức bảo rằng chị nên dừng lại, du͙© vọиɠ lại cứ không muốn nghe theo, chẳng những không áp xuống mà còn tăng thêm.

Doanh Nhã Thần nhìn dòng dâʍ ŧᏂủy̠ cứ liên tục trào ra, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, chị thở hỗn hễn nắm chặt chiếc eo mảnh khảnh của nàng.

“Ưm…Y Y…em sướиɠ không? Ân…chị sướиɠ…tiểu huyệt chặt như vậy…thật đúng là bảo bối mà..”

Vũ Y Y không thể nói chuyện ngay lập tức, nàng cảm thấy thân thể như bị phá nát, kɧoáı ©ảʍ ngày càng gia tăng, mỗi một cú thúc của côn ŧᏂịŧ đều như một cây búa nặng trĩu đánh sâu vào lớp tường thành vững chắc nàng đã xây nên. Nàng cảm giác được bản thân sắp tới giới hạn, một chút nữa…a….một chút nữa liền phải đến.

“Thần Thần…mau….nhanh nữa đi chị…ưm…chỗ đó…ahhhh…sắp…em chịu không được….Thần Thần….cùng nhau…cùng nhau ra..ahhhhhhhhhhhhhhh” Bờ mông căng tròn lắc lư mạnh mẽ theo từng cử động của côn ŧᏂịŧ, Vũ Y Y dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, hai tay ôm chặt cơ thể của chị, hai cơ thể xinh đẹp ma sát với nhau, sự đυ.ng chạm da thịt càng gia tăng thêm tư vị kí©h thí©ɧ của hai người. Côn ŧᏂịŧ của Doanh Nhã Thần đâm vào điểm hơi gồ lên bên trong tiểu huyệt, ý thức được nơi đó là điểm G, Doanh Nhã Thần như hóa mãnh thú đâm rút mạnh mẽ vào nơi đó.

Tường thành vốn dĩ đã có dấu hiệu sắp sụp đỗ, bây giờ cây búa lớn lại tìm được điểm yếu, cứ như vậy mà đập vào liên tục. trong chốc lát, cơ thể Vũ Y Y liền run lên từng đợt, nàng há to miệng rên lớn, tiểu huyệt run rẫy trào ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Lần này, dâʍ ŧᏂủy̠ Vũ Y Y trào ra như một trận đại hồng thủy, tường thành ngăn lũ bị côn ŧᏂịŧ phá vỡ, nước lũ đã không còn bị chướng ngại nào ngăn cản nữa. Dòng dâʍ ŧᏂủy̠ như ý thức được điều này, gia tốc di chuyển càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh mẽ. Tưởng rằng tường thành bị phá, chúng nó liền có cơ hội đi ra khỏi cái động ấm áp, nhưng là, đột nhiệt cây côn ŧᏂịŧ thô to kia lại giật giật đầu khất. Doanh Nhã Thần xuất tinh, một dòng nước âm mạnh mẽ khác từ côn ŧᏂịŧ phun ra, tưới lên từng khe nơi trong tiểu huyệt, cũng trực tiếp dẩy dòng nước sắp trào ra kia vào trong.

“Ahh…đồ đáng ghét…chị…ưm…trướng quá…mau rút ra” Vũ Y Y trừng mắt với chị, cánh tay nhỏ nhắn không chút khách khí đánh yêu vào ngực chị.

“Ghét chị thật sao?Hửm?” Doanh Nhã Thần nhìn nàng cười cười, thanh âm nói chuyện ngập tràn ý vị sủng nịch.

Vũ Y Y đỏ bừng mặt, đôi mắt nhanh chóng đảo đi, tránh né ánh nhìn trực diện từ chị.

Nữ nhân này thật quá đáng ghét!

Trắng trợn quyến rũ mình như vậy a!

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét……

Trong lòng thầm phỉ nhổ nữ nhân trước mắt, nhưng Vũ Y Y cũng chẳng thể ngăn cản được ý thích của bản thân mình. Con người ai chẳng ham mê cái đẹp? Nữ nhân này vừa trưởng thành, thành thục, ôn nhu, tinh tế, còn có một bộ da mặt quá mức xinh đẹp. Nàng có thể không bị câu hồn sao?

Doanh Nhã Thần thật sự xinh đẹp a! Chẳng phải là nét đẹp kinh diễm l*иg lộn, mà lại mang theo phần lạnh lẽo, thanh lãnh. Dường như, vẽ đẹp của nữ nhân này chẳng thể nào có thể diễn tả được bằng lời. Vì cái loại xinh đẹp phát ra từ khí chất thế này….làm người ta không biết dùng từ gì để diễn tả nó được.

Vì còn ở trong trường, Doanh Nhã Thần cũng biết lúc nào nên dừng, lúc nào nên tiếp tục.

Chị giúp Vũ Y Y chỉnh trang lại trang phục, rồi bí mật tách nhau ra khỏi trường.

Vũ Y Y không có ở lại chờ đợi nhận giải, nhiệm vụ của nàng là đi thi, thi xong liền hoàn thành hết trách nhiệm của mình. Ở lại chỉ mất thêm thời gian mà thôi, bây giờ…có lẽ đến lúc nên để bản thân thư giản một chút rồi.

Tài xế đã ở trước cổng trường chờ đợi từ sớm, vì thế, Vũ Y Y ra khỏi tòa nhà học chính chỉ cẩn liếc mắt cũng nhìn thấy tài xế nhà mình ở nơi nào.