Chương 7

Sau khi rời khỏi trường thi cấp tỉnh, hầu hết các bạn học xung quanh tôi đều thở dài, bơ phờ.

Có mấy người muốn so đáp án nhưng lại bị từ chối trực tiếp: "Điều kiện tiên quyết để so đáp án là phải tính ra được đáp án trước. Chúng ta còn không hiểu câu hỏi thì lấy đâu ra đáp án?"

"Đúng thế, câu hỏi kia người bình thường có thể giải được hay sao? Tôi ngược lại muốn nhìn một chút người cầm được giải thưởng này có bao nhiêu cái đầu!"

"Quên đi, quên đi, thi cũng thi xong rồi, còn so đáp án làm gì? Điểm số sẽ có giáo viên chấm, chúng ta cứ việc đi chơi đi. Nghe nói gần đây có buổi thử vai nữ chính, có nhiều minh tinh đến lắm, chúng ta đi tham gia náo nhiệt chứ?"

Tôi gật đầu: "Đúng lúc mình cũng phải đến đó tham gia thử vai, vừa vặn thuận đường, cùng nhau đi đi."

"Cậu? Đi thử vai nữ chính á?" Các bạn học muốn rớt cằm xuống đất.

Lập tức có người chua chát nói: "Không phải mình muốn đả kích cậu, nhưng Sở Nhiên à, tuy rằng cậu có chút xinh đẹp, nhiều lắm có thể coi là hoa khôi của lớp, còn muốn thử vai nữ chính? Mơ mộng viễn vông gì chứ?"

Tôi nhún vai: "Dù sao thì cũng thử chút. Mình cũng chẳng mất mát gì, coi như đi chơi thôi."

Tôi nhìn vẻ mặt như thấy chuyện cười của đám người này, có lẽ họ không muốn đi cùng tôi nên tôi xách cặp đi một mình.

Khi tôi đến nơi, vẫn còn nửa tiếng nữa buổi thử vai mới bắt đầu.

Người trợ lý nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó chê bai nói: "Hừ, sao cô không trang điểm? Còn là một học sinh cấp ba à?"

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ người trong phòng chờ đều đồng loạt nhìn về phía tôi, phần lớn là ánh mắt khinh miệt và xem thường, chỉ có một cô gái đưa cho tôi chiếc túi trang điểm nhỏ của mình.

Tôi nhìn cô ấy biết ơn, sau đó trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, tôi dùng một phút để đổi đầu*.

(*Ý ở đây là trang điểm khác so với khi không trang điểm, như được đổi đầu.)

Kiếp trước đối với người thường xuyên phải chạy sô là tôi mà nói, việc trang điểm trong vài giây là một kỹ năng cơ bản.

Sau khi người trợ lý ghi tên tôi, đưa cho tôi một mảnh giấy, trên đó là nội dung tôi phải diễn xuất.

Khác với các minh tinh khi casting, buổi casting nghiệp dư sẽ không xem dàn ý của kịch bản mà chỉ xem một đoạn trích nhỏ.

Đoạn kịch bản tôi rút được lần này, trùng hợp lại là cảnh kia của Sở Tiêu.

"Số 168, Sở Nhiên!"

Tôi lập tức đứng dậy, chỉnh đốn quần áo rồi đẩy cửa phòng casting.

Đây là lần đầu tiên trong kiếp này tôi gặp đạo diễn Vương.

Trông ông ấy vẫn như xưa, bề ngoài là một lão già lôi thôi lếch thếch, nhưng ánh mắt lại trong veo kinh người.

Bởi vì trong veo, cho nên lộ ra sáng suốt lạ thường.

Ông ấy là quý nhân của tôi ở kiếp trước, ông ấy đã đưa tôi vào giới điện ảnh và truyền hình, dùng bộ này đến bộ phim khác, đưa tôi lên ngai vàng của phim truyền hình, lại giới thiệu cho tôi những tên tuổi lớn trong giới điện ảnh, giúp tôi giành được giải Oscar.