Chương 8

Khi đó có rất nhiều lời đồn đại giữa tôi và đạo diễn Vương, có người nói ông ấy là ông chủ giàu có bao nuôi tôi, còn có người nói tôi là con gái ngoài giá thú của ông ấy.

Hai chữ tri kỷ, bọn họ không hiểu, bọn họ cũng không tin.

Cho đến khi đạo diễn Vương đập vỡ chai rượu trước ống kính, chỉ vào những mảnh vỡ trên mặt đất, mỉm cười nói với giới truyền thông đang tung tin vịt kia nói: "Nói tiếp đi."

Tất cả những thứ được gọi là bẩn thỉu thuộc về tôi kia đều biến mất chỉ sau một đêm.

Cuối cùng, tôi đã lấy viên ngọc sáng nhất trên vương miện của Ảnh hậu kia, muốn đưa cho ông ấy.

Nhưng lúc đó ông ấy đang ở phòng ICU, ngày tôi đoạt giải Ảnh hậu cũng là ngày ông ấy qua đời.

Tôi chỉ có thể đặt viên ngọc vào trong di vật của ông ấy, hạ táng cùng ông ấy.

Ngày đạo diễn Vương qua đời, trên màn hình điện thoại di động của ông là Lễ trao giải Ảnh hậu của tôi.

Bọn họ nói, ngày đạo diễn Vương qua đời, ông ấy đã mỉm cười.

Đạo diễn Vương - cái lão già đó đang vùi mặt vào sau một xấp tài liệu, nhướng mắt lên liếc nhìn tôi, lông mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川).

"Sở Nhiên? Gương mặt này của cô... Cô với Sở Tiêu có quan hệ gì?"

Dù sao chúng ta đều cùng một mẹ sinh ra, ngoại hình của Sở Tiêu và tôi vẫn là có chút giống nhau, bị đạo diễn Vương sắc sảo nhận ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Tôi là chị gái của Sở Tiêu." Tôi bình tĩnh trả lời.

Đạo diễn Vương "Xì" một tiếng, nghĩ đến chuyện không hay ho đã trải qua, làm động tác nôn ọe, sau đó xua tay: "Bắt đầu đi."

Tôi thu lại nụ cười trên môi, ngay lập tức nhập vai Thích Nhiễm Nhi trong "Khô mộc phùng xuân".

Gần như là trong nháy mắt, trong mắt tôi liền trào nước mắt ra.

Mắt đạo diễn Vương sáng lên.

Khi kẻ địch tiến tới gần chỗ hầm nơi chúng tôi đang ẩn náu, tôi không lao ra ngay, mà nhìn em gái trong lòng mình với vẻ mặt xoắn xuýt.

Trong xương mỗi người đều có một phần tư lợi, người bình thường trước khi hy sinh, nhất định trong lòng họ sẽ trải qua hàng nghìn lần đấu tranh tư tưởng.

Thích Nhiễm Nhi cũng không phải Thánh Mẫu, giữa tình thân và tính mạng, nhất định sẽ trải qua đấu tranh giống như tôi.

Cuối cùng, tôi lau nước mắt trên mặt, đánh ngất em gái đang giãy giụa trong lòng, sau cùng quay đầu lại nhìn em ấy lần cuối rồi chui ra khỏi hầm mà không ngoảnh lại.

Trong nháy mắt khi nhìn rõ mặt địch nhân, ta ôm ngực, thân thể không ngừng run rẩy, hòn đá cầm ở trong tay cũng ở lúc này hoảng loạn mà bị rơi xuống đất.

Khi kẻ thù đến gần, tôi cố gắng hết sức để kìm nén nỗi sợ hãi và bất lực của mình, từ trong l*иg ngực bộc phát ra thù hận mãnh liệt.

Tôi nghiêng người sang một bên, ngã xuống đất vừa vặn đè lên nắp hầm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Loại người xấu xa như ngươi sẽ không được c.h.ế.t tử tế!"