Chương 9

Một câu nói này gần như đã dùng hết sức lực của tôi.

Tôi kiệt sức đến mức ngã gục xuống đất, chờ đạo diễn hô "Cắt".

Yên tĩnh không một tiếng động, đạo diễn Vương đã hoàn toàn nhô đầu ra khỏi kịch bản, mọi người ở hiện trường đều đắm chìm trong cảnh diễn của tôi, hồi lâu không thể thoát ra được.

Nam diễn viên đóng vai kẻ địch không nhịn được nữa, lúng túng mở miệng nói: "Đạo, đạo diễn, cô ấy diễn xong rồi..."

Những lời này giống như tiếng sấm, khiến mọi người thoát ra khỏi cảnh phim.

"Thích, Thích Nhiễm Nhi... Đây chính là Thích Nhiễm Nhi trong lòng tôi!"

Đạo diễn Vương đột nhiên đứng dậy, trực tiếp cầm kịch bản đầy đủ trên bàn quăng vào trong ngực tôi.

"Sở cái gì Nhiên đúng không? Cô thu dọn một chút tranh thủ thời gian gia nhập đoàn phim đi! Tôi nóng lòng muốn được nhìn thấy Thích Nhiễm Nhi của tôi sống lại, để mọi người nhìn kỹ xem Thích Nhiễm Nhi rốt cuộc là dạng người gì! "

Phó đạo diễn lúng ta lúng túng nói: "Vậy những người phía sau thì sao? Quả thực Sở Nhiên diễn rất có hồn, nhưng trong số những người phía sau đến casting còn có người bên phía nhà đầu tư nhét vào. Đạo diễn Vương, anh nhìn xem..."

Đạo diễn Vương bướng bỉnh dậm chân: "Yêu ma quỷ quái gì cũng dám nhét vào đoàn phim của tôi? Không gặp, quyết định là Sở Nhiên! Bọn họ thích đầu tư thì đầu tư, không đầu tư thì ông đây tự bỏ tiền!"

Tôi ôm tập kịch bản dày cộp đi theo trợ lý ra ngoài ký hợp đồng, dọc đường đi, tất cả mọi đều nhìn đến ngây người.

Trợ lý nở nụ cười: "Cô Sở, có thể làm nữ chính của đạo diễn Vương, tương lai của cô sẽ không thể nào lường trước được. Trước đó là ánh mắt của tôi không tốt, cô không trang điểm nhìn cũng rất đẹp, không giống tôi kiến thức hạn hẹp."

Tôi dửng dưng, không quan tâm đến thái độ của cô ấy.

Kiếp trước, tôi từ tầng chót một đường trải qua bao nhiêu khó khăn, đã từng trải qua nhân tình nóng lạnh, tôi đã thấy quá nhiều, một giây trước còn cùng mình cười nói vui vẻ, một giây sau lại đâm mình bằng con dao sắc lạnh.

Tình tiết nhỏ như vậy, tôi căn bản không để trong lòng.

Trợ lý mà nói chậm hơn một hồi nữa thì tôi cũng đã quên luôn rồi.

Ngay khi tôi bước ra khỏi tòa nhà, các bạn học đang đứng ở ngoài xem náo nhiệt đã vây quanh tôi.

"Sở Nhiên, sao mắt cậu đỏ thế? Bị đạo diễn Vương dọa sợ nên khóc à?"

"Chỉ bằng cậu ấy? Khẳng định là bị dọa đến mức không đọc được hết lời thoại. Bình thường mấy tiết mục biểu diễn ở trường cậu ấy cũng không tham gia, cũng không biết diễn sai ở đâu, rồi tự mình rước lấy xấu hổ thôi!"

"Đúng vậy, nếu như Sở Nhiên có thể được chọn, mình sẽ livestream ăn sh/it!"