Chương 4

Rand vẫn luôn cảm thấy có lẽ Vinson đang mắc bệnh thần kinh gì đó hoặc rối loạn cảm xúc, một người bị bệnh về chướng ngại tâm lý kén ăn như Rand, nếu giảng giải về mặt thần kinh, Rand vẫn cảm nhận được Vison có vấn đề thật.

Chuyện như vậy trước đâu đã xảy ra, y giật mình tỉnh giấc khi đang ngủ, sau đó bắt đầu lo lắng khủng hoảng. Tựa hồ chỉ cần Rand không nằm trong phạm vi tầm mắt y, một người đàn ông sắp 30 tuổi sống độc lập như cậu sẽ biến thành đứa trẻ không người trông coi, sẽ gặp bất trắc, mà lúc này Vinson sẽ phái người của mình bảo, bảo tiêu, hoặc lính đánh thuê, đem Rand tới trước mặt.

“Anh chỉ muốn xác định không có việc gì xảy ra với em.”

Vinson vẫn luôn nói câu này khi Rand phẫn nộ.

Rand cho rằng đám người đó sẽ đem cậu đến căn phòng lớn ở biệt phủ của Rand. Nhưng đêm nay, từ khi cậu bị tha đi từ biển Lam Nguyệt, tình hình lại không giống lúc trước cho lắm. Vinson phái đám người trực tiếp đưa cậu đến địa phương quen thuộc.

Chiếc trực thăng từ từ đáp xuống bãi đỗ xe ở nhà thuê của cậu, Rand lúc này tất nhiên không ngốc đến hỏi vì sao bãi đỗ xe không có chiếc xe nào.

Có hai người bảo tiêu kè hai bên, Rand thấy trên cổ tay một trong hai người đó có thẻ tên ghi thuỷ quân lục chiến, đem cậu đưa về nhà.

Thời điểm rời khỏi nhà Vinson, Rand được cho một vali tiền, nhưng vì một sự phản cảm không thể hình dung, cậu không tính sử dụng tiền của Vinson. Vì thế cậu chỉ dư lại một ít tiền tiết kiệm của mình. Căn hộ hiện tại của cậu ở trung tâm thành phố, gần bãi đỗ xe cùng tàu điện ngầm, cũng là một căn nhà tốt đối với cậu – dù nó chỉ có một phòng nhỏ, một căn bếp (chỉ là một máy pha cà phê second-hand, cùng một bếp ga hoàn toàn vô dụng) được ngăn bởi tủ chén thành gian nhỏ bên trong, kế bên là tủ quần áo, ngoài ra còn có phòng tắm nhỏ hẹp đáng sợ, nơi đó đến con mèo cũng khó có thể xoay người.

Rand cảm thấy nơi này ở không tồi, nhưng khi đẩy cửa ra nhìn thấy Vinson, cậu vẫn cảm thấy có chút quẫn bách, ngượng ngùng.

Xét theo vẻ bề ngoài, Vinson cùng Rand trông không giống nhau.

Bề ngoài Vinson vượt mức bình thường. Các đường nét trên mặt không chê vào đâu được, nhưng mà làn da trắng bệch như người chết, tóc màu trắng, lông mi cũng màu trắng, duy chỉ có tròng đen và con ngươi là thuần một màu đỏ như máu. Không sai, Vison không khác gì bệnh nhân bị bệnh bạch tạng, bề ngoài khác người bình thường cùng tính cách khó chiều của Vinson hợp lại, liền làm Rand cảm thấy không được tự nhiên lắm…Anh em sao…

Rand phát hiện rất khó để xác định vị trí của Vinson trong lòng cậu.

Lúc này, Vinson đang ngồi trên giường Rand, tay cầm một chai rượu vàng đỏ Romanée-Conti 1940, không có ly để uống rượu vang, Vinson dùng ly cà phê của cậu, cái li chết tiệt kia còn in logo siêu thị giá rẻ, đó là hàng quà tặng.

Nghe được âm thanh phía sau, Vinson ngẩng đầu, tròng mắt màu đỏ cứng đờ chăm chú nhìn Rand.

“Rand.”

Y gọi tên Rand, đứng lên tiến gần phía cậu.

Y vươn tay, lấy tay vuốt ve mặt Rand như vuốt ve một đứa trẻ 6 tuổi, kiểm tra cậu từ trên xuống.

Rand hít một hơi thật sâu, loại cảm giác quen thuộc này lại đến, cảm giác khủng bố cùng ghê tởm, khiến cậu nổi lên một tầng da gà.

Nhưng kinh nghiệm ở cùng Rand trong quá khứ khiến cậu không thể không nhẫn nại để Vinson ‘kiểm tra’.

“Vinson, em rất tốt, không bị gì hết, em thề.”

Cậu cẩn thận dùng phương pháp tránh né mà không để bị phát hiện, nhưng là, trời mới biết làm sao Vinson biết được cậu bị thương, chuẩn xác bắt được tay cậu.

“Em bị thương.”

Y nói.

Rand cảm thấy thần kinh mình lập tức căng thẳng, nhanh chóng rút tay lại.

“Em chỉ là không cẩn thận…Em…”

“Nhưng em đã bị thương, Rand, em đã hứa đảm bảo sẽ chiếu cố bản thân, nhưng em thất hứa.”

Vinson mạnh mẽ kéo tay Rand lại, từng ngón, từng ngón tay mở ra nắm tay của Rand.

Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, nhưng mà Vinson chăm chú nhìn nó giống như Rand bị viên đạn bắn bể đầu.

“Này chỉ là một vết thươnng nhỏ ngoài da. Khong sai, em, ram có chút không cẩn thận, nhưng sự thật em không có bị gì nữa…”

Rand lắp bắp nói với ý đồ làm Vinson bớt khẩn trương, nhưng cậu con chưa nói xong đã đột ngột im bặt.

Bời vì Vinson đột nhiên cúi đầu,vươn đầu lưỡi liếʍ vết thương trên lòng bàn tay cậu.

“Mẹ nó! Anh làm gì...”

Rand không khống chế được nhảy dựng lên, thét lên rồi lui về sau vài bước mới bình tĩnh được.

Vinson thoáng lung lay, bối rối cắn môi.

“Anh rất xin lỗi, Rand, anh thật sự xin lỗi. Anh chỉ là thấy em bị thương.”

Y lặp đi lặp lại, rồi lui về sau, ngồi trên giường, cầm chai rượu lên uống một hớp.

Y tựa hồ bình tĩnh lại một chút.

Rand hé miệng, muốn nói gì đó nhưng kết quả phát hiện bản thân mình không nói nên lời.

Đúng vậy, lại tới nữa rồi.

Cậu nghe thấy trong đầu mình có một âm thanh đang nói.

Đây không phải lần đầu tiên… Bệnh kén ăn do tâm lý kia của Rand cùng chuyện này có mối liên hệ không nhỏ.

Trạng thái tinh thần của Vinson luôn khiến người khác phát sầu (tất nhiên, thực tế toàn bộ gia tộc Sivers ai cũng bị bệnh tâm thần tra tấn), ở thời điểm bị kích động sẽ bộc lộc những hành vi ngẫu nhiên làm người khác khó có thể chịu đựng. Giống như việc y liếʍ máu Rand, gặm cắn ngón tay mình.

Rand bị hắn làm cho nổi điên, đến khi bác sĩ gia đình Sivers – lão nhân hoà ái nói cho cậu biết Vison khi còn nhỏ đã gặp sự việc đả kích tinh thần quá dẫn đến hành vi mất cân bằng sau này, cậu mới miễn cưỡng chịu đựng Vinson mất khống chế.

Dù sao, Vinson cũng sẽ có thời gian bình tĩnh khôi phục nhanh chóng. Mà trong khoảng thời gian duy nhất này, Rand có thể đàm phán với Vinson dựa vào hành động trong lúc không thanh tỉnh của y làm lợi thế.

“Cho nên nói, ngươi vì cái gì ở chỗ này?”

Rand lựa một góc cách xa Vinson nhất, cưỡng ép chính mình không được chú ý đến trạng thái mất khống chế của y, nỗ lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói với y.

“Anh tới đón em.”

Vinson nói.

“Vinson, em cho rằng chúng ta đã nói qua chuyện này…”

Rand nhíu mi nói, cậu cảm thấy chứng căng thẳng của Vinson lại phát tác nữa rồi, giống như lúc trước muốn mang cậu về nhà.

“Anh đã mua lại National News,” Vince cắt lời, ngẩng đầu nhìn cậu, con ngươi màu đỏ lại lần nữa khóa chặt trên người Rand, “Toà soạn đó thích hợp với em hơn toà soạn Denis, càng thêm chuyên nghiệp hơn…”

“Từ từ, anh nói cái gì?”

Rand trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn Vinson, một loại dự cảm không tốt mãnh liệt xuất hiện trong lòng cậu.

“Anh thu mua National News.” Vinson nói, giống như việc y mua lại toà soạn xếp thứ 3 toàn quốc không phải việc gì lớn lao, “Chúng nó ở tổng bộ Kansas, anh sẽ chuẩn bị nhà ở đó cho em, em chỉ việc chuyển đến đó, anh biết em không thích bị chú ý, anh sẽ không để ai biết mối quan hệ giữa chúng ta, em có thể làm việc với thân phận phó biên tập toà soạn đi vào, không ai khoa tay múa chân nói em được, anh đảm bảo.”

Y nhìn xung quanh nhà Rand, tiếp tục nói: "Chung cư thuê kia cũng đầy đủ nội thất rồi, anh vốn muốn hỏi em cần đem theo gì không...nhưng anh nghĩ em sẽ không cần.”

Rand xanh méc mặt mày trừng mắt nhìn y: “Là con mắt nào anh thấy và cho rằng em sẽ cần những thứ này đó? Em mới đến nơi này, dàn xếp phía dưới, em còn chưa có bắt đầu…Hơn nữa, vì cái gì mà anh không bao giờ thương lượng với em đã quyết định hết thảy?”

Như thường lệ lại cãi nhau, Rand nhìn Vinson, sự chán nản mãnh liệt làm cậu không thể khống chế cảm xúc của mình.

Vinsin trầm mặt nghe cậu lớn tiếng nói, sau đó nâng tay nhìn đồng hồ.

“Máy bay sắp cất cánh, em muốn ăn lót dạ kiểu Trung Quốc trên máy bay không? Từ đây đến Kansas còn xa.”

“Vinson • Sivers! Em sẽ không đi, em chịu đủ rồi! Trời ạ, vì cái gì em không thể tự mình sinh hoạt? Em không phải món đồ chơi!”

“Anh chưa bao giờ xem em là món đồ chơi, Rand. Em là em của anh, anh chỉ hy vọng có thể đảm bảo an toàn cho em.”

“Anh chỉ ‘muốn bảo đảm em an toàn’ là cái ý gì? Liền bởi vì em ở bờ biển không cẩn thận có vết cắt trên tay, anh liền muốn đem đưa đến Kansas?”

“Anh nói, anh chỉ muốn đảm bảo em ở một nơi có hoàn cảnh tuyệt đối an toàn.”

Vinson hướng về phía Rand, ngữ khí cứng rắn.

“Mà chỗ này không còn là nơi thích hợp.”

Y lấy máy tính tuỳ thân, click mở tin tức.

Trong camera có thế thấy rõ dải băng cấm màu vàng ghi chữ “Nguy hiểm – Phong toả” đang lay động, cùng với cái loại ánh đèn cách đó không xa.

Nữ phóng viên trẻ tuổi đứng trước camera, đang hoang mang đặt nghi vấn, ngay cả nàng cũng không biết tại sao bờ biển Lam Nguyệt lại bị phong toả...Vài phút sau, camera rung lắc dự dội, cùng với tiếng phóng viên thét chói tai.

Còn có thể thấy nhân viên chính phủ đang giành lấy camera, tắt nó đi.





Rand trầm mặc.

Cậu nhìn tin tức xong, ngẩng đầu nhìn Vinson

“Cho nên…Đây là xảy ra sự cố gì sao?”

“Rò rỉ hoá chất”

Vinson nói, thái độ chân thành, giống như đáp án y đưa ra không chút nào giả dối.