Chương 16

"Thật phiền..."

Vừa bước chân vào nhà, câu đầu tiên của Ngụy thiếu đã là than vãn. Ném áo vest trên tay cho người hầu đang đứng gần nhất, phiền muộn nới nới cà vạt.

Hàn Hạ bước chân tung bay theo vào sau đó, nhìn lướt qua nét mặt của anh, cả người liền vui vẻ trên nỗi đau của người khác.

Lúc gần bước qua còn dừng lại làm ra vẻ mặt mặc niệm, vỗ vỗ vai anh ra chiều ai ủi, xong mới huýt sáo tung tăng lên phòng đóng cửa cái cạch, một loạt động tác mây trôi nước chảy.

Ngụy Triệt hít sâu cố dằn lại cơn xúc động muốn ném cậu ta ra khỏi nhà, khó chịu cất giọng hỏi Lục lão đứng thẳng bên cạnh:

"Cô ta đâu?"

"Anh!!!!"

Chưa kịp nghe đáp án, người đã tới rồi. Cả Ngụy Triệt lẫn Lục lão đều chán nản bưng trán. Nhưng rất nhanh khi chủ nhân của cái giọng nói dẻo quẹo kia xuất hiện ngay cửa chính, vẻ mặt cả hai đã được điều chỉnh lại cực kỳ thích hợp, người cần nghiêm chỉnh có nghiêm chỉnh, người cần ôn nhu có ôn nhu.

Đi tới là nữ nhân tóc dài uốn xoăn gợn sóng bồng bềnh, nhuộm màu nâu sáng. Dáng vẻ nhỏ nhắn, một thân váy hồng dịu dàng, kết hợp với đôi mắt to tròn long lanh càng tôn lên vẻ trẻ trung thướt tha của thiếu nữ mới lớn.

Ngụy Triệt trong lòng cười lạnh, phải thừa nhận vẻ ngoài này rất đủ tiêu chuẩn lừa gạt . Ai có thể ngờ cô em gái nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như thiên thần thế này lại có thể nhẫn tâm dồn chính anh ruột của mình vào chỗ chết chứ.

Vừa nghĩ, người đã sà vào lòng, dáng dấp như chim non nho nhỏ, làm người ta không khỏi sinh lòng thương yêu.

Rất tiếc, Ngụy Triệt bây giờ cũng không còn là Ngụy Triệt khi xưa nữa, không dễ bị lừa gạt như vậy, giờ phút em gái thân yêu rúc vào lòng mình làm nũng anh chỉ có một ý niệm duy nhất là chán ghét, cả người căng thẳng cố ngăn việc mất không chế mà đẩy con rắn độc này ra.

"Anh, em đã về, anh có nhớ em không?"

Nữ nhân còn chưa nhận ra cảm xúc mâu thuẫn của anh trai, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng hai má e thẹn hỏi, giọng nói trong veo mang ý nhõng nhẽo.

Nếu là Ngụy Triệt trước kìa đã bật cười xoa đầu cô, tiếp theo cô có nói gì đòi gì cũng sẽ đầy bất đắc dĩ cũng yêu chiều mà thỏa mãn hết.

Nhưng đã nói là rất tiếc rồi mà, Ngụy Triệt cứng ngắc nâng cô dậy, trông thì như là muốn đứng thẳng lại để nhìn cho kỹ em gái sau nhiều ngày xa cách, nhưng thực tế là đang kéo dãn khoảng cách của cả hai

"Nhớ, sao lại không nhớ được chứ. Em ngoan, về khi nào vậy?"

Tiếng nói trầm thấp, quan tâm nhưng đã không còn đong đầy tình cảm thân thương xưa cũ.

Ngụy An An đáy mắt thoáng qua tia ngờ vực, nhưng người anh này của cô cũng đủ thâm sâu, chỉ hơi lộ ra một chút khác biệt như vậy đã ngay lập tức trở lại dáng vẻ thân thuộc, cô rõ ràng cảm thấy khác, nhưng rốt cuộc không thể chỉ ra là khác ở chỗ nào, đành thuận theo tiếp tục vờ ngây thơ.

"Vừa đáp máy bay đã đến tìm anh ngay. Anh thấy em gái có bao nhiêu quan tâm anh chưa?"

Nói rồi liền cười hì hì kéo tay Ngụy Triệt đi vào nhà chính, miệng luyên huyên nói với anh đủ chuyện trên trời dưới đất, ai không biết còn nghĩ rằng đây là một cô nhóc hoạt bát không hiểu thế sự, ỷ vào sự cưng chiều của người thân mà vô tư nói nói cười cười.

"Anh xem em mua rất nhiều quà cho anh nhé, đồng hồ nè, tây trang nè,.."

"Anh hai anh nhất định phải mặt cho em xem đó."

"Anh đi dự tiệc cũng thật lâu đi, làm em đợi dài cả cổ, đói meo cả bụng rồi."

"Anh hai có mệt không, An An xoa bóp cho anh nhé!"

Ngay lúc hai tay đang định đặt lên vai, Ngụy Triệt liền vươn tay bắt lại, lực tay không nhỏ, Ngụy An An vừa bị đau vừa khó hiểu liền cau mày, thất thần quên luôn diễn xuất.

Nhìn cô nhóc trừng mình đầy bất mãn, đâu có vẻ gì là yêu thương quan tâm, trong mắt Ngụy Triệt là một mảnh tĩnh lặng. Nếu là yêu thương thật sự sẽ không cần giống trống khua chiên làm ra những hành động sáo rỗng này. Nếu là yêu thật sự, thì chỉ cần như con thỏ nhỏ nào đó, chỉ đứng im một chỗ nhìn anh thôi, sự quan tâm trong ánh mắt cũng đủ nhấn chìm cả một con thuyền.

Nhớ đến đôi mắt nâu lưu luyến ẩn tình kia, lòng anh không khỏi trở nên ấm áp.

Đến khi Ngụy An An giật giật tay kháng nghị mới thoáng hoàn hồn

"Anh, anh làm sao vậy, nắm tay em đau quá."

Ngụy An An xoa bàn tay bị bóp có chút đỏ của mình, chu môi mềm giọng trách cứ, đảo qua đảo lại trong mắt một mảnh ướŧ áŧ.

Ngụy Triệt rũ mi che đi trào phúng, cười nhẹ đáp lời, tay đặt lên vai cô vỗ hai cái rồi ngay lập tức thu hồi

"Xin lỗi em, anh vừa nghĩ đến chuyện ở công ty nên thất thần."

"A... em không sao. Anh, công ty có chuyện gì khó nghĩ sao, anh nói cho An An nghe, em giúp anh nghĩ cách."

Nữ nhân ngay lập tức chuyển sang vẻ lo lắng, nắm lấy tay anh quan tâm dò hỏi.

"An An ngoan, em còn nhỏ không nên xem vào chuyện này. Đói bụng sao? Mau đi ăn thôi."

Nhẹ nhàng gạt đi mưu kế, Ngụy An An rất không cam tâm, liền nhích người tới trước, bàn tay nắm tay anh thật chặt

"Anh, em tốt nghiệp rồi, không còn nhỏ nữa. Anh vất vả như vậy, đã đến lúc em có thể chia sẻ gánh nặng với anh. Anh cho An An một cơ hội được hỗ trợ anh có được không?"

Em gái ôm lấy cánh tay nũng nịu, lòng Ngụy Triệt lại một mảnh băng lạnh, bất động thanh sắc đáp ứng, đẩy cô đi về phía nhà bếp

"Được được, chịu thua em. Mai đến công ty làm việc đi. Nhưng mà anh nói trước, phải tự thân vận động, anh không giúp đỡ gì đâu đấy."

"Yes sir!!"

Thiếu nữ tình nghịch đưa tay lên chào kiểu quân đội, nụ cười tươi rói, ánh mắt trong veo đầy phấn khích. Trước khi mất hút sau cánh cửa phòng ăn còn quay đầu lại dặn dò anh:

"À quên nữa, anh hai, ba mẹ nhắn anh sắp xếp về nhà ăn cơm, cả nhà mình cũng lâu rồi chưa đông đủ như vậy. Anh nhất định phải sắp xếp công việc ghé qua đó!"

"Được anh biết rồi, em mau đi ăn đi."

Đợi đến khi thân ảnh nhỏ nhắn hoàn toàn biến mất, nụ cười ôn hòa trên khóe môi nháy mắt rút đi, treo lên biểu tình như nuốt phải ruồi bọ mà phủi phủi những chỗ bị đυ.ng chạm.

Không muốn ở lại dây dưa thêm nữa, tránh lại chạm trán kẻ không muốn gặp, Ngụy Triệt mau chóng bật người chui lên phòng tắm rửa.

Nửa giờ sau, anh mặc quần áo ở nhà đơn giản, đầu tóc ẩm ướt không kịp sấy khô đã vội đi xuống. Nhà dưới hoàn toàn im lặng, Ngụy An An đã sớm đến phòng khách nghỉ ngơi.

Anh vươn tay nhận lấy áo khoác Lục lão đưa đến, nhìn vẻ mặt lão muốn nói lại thôi liền hỏi:

"Có chuyện gì?"

Lục gia cười khổ, mặt già đầy vẻ bối rối:

"Cái kia... cậu Từ lúc rời đi dường như tâm tình không được tốt lắm."

Dừng lại động tác cài khuy áo, Ngụy Triệt nhíu mày:

"Em ấy không vui? Vì sao, bên kia chuẩn bị không tốt?"

"Không có không có, Lục lão tôi làm việc Ngụy thiếu còn không yên tâm sao." – Lục gia vội vã thanh minh, chuyện liên quan đến tâm can bảo bối của ông chủ lão nào dám làm sơ sài qua loa chứ, nghĩ một chút liền đánh bạo phỏng đoán: "Có lẽ, do không được vào nhà mà không vui."

Ngụy Triệt như có điều suy nghĩ, tiếp tục động tác trên tay, nhanh chóng ra khỏi cửa lên ô tô đã đợi sẵn bên ngoài. Mặc kệ cái gì, bắt đến tay ôm trong lòng rồi từ từ dỗ vậy.

***

Lúc này con thỏ nhỏ đang bất mãn ôm chăn lăn mấy vòng trên giường vẫn chưa thể nào ngủ được. Cả đầu chán nản chôn vào gối, bộ dạng ũ rủ nằm úp sắp, vểnh mông lên trời y như một con cún nhỏ bị chủ bỏ rơi.

Điện thoại nãy giờ không có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào, Từ Nam nhè nhẹ vuốt ve màn hình tối đen, cơn ủy khuất lại bắt đầu lên men nơi đáy lòng.

Thật ra sau khi đi một nửa quãng đường cậu đã suy nghĩ thông suốt rồi, ít nhiều gì cũng lăn lộn thương trường vài năm, một vài bản lĩnh phân tích vấn đề cậu vẫn học được có khuôn có dạng.

Chuyện Ngụy Triệt làm tất có lý do, cậu hiện giờ chỉ tức mình lúc nãy không làm chủ được cảm xúc, chưa kịp hỏi rõ lý do ở chỗ Lục gia đã nóng nảy rời đi.

"Cho mày ngốc, cho mày ngốc.."

Vừa nói, vừa tức tối dùng nắm tay nện lên gối đầu mềm mại.

Ngụy thiếu gia nào đó bôn ba cả ngày chạy đến biệt thự cũng gần 12 giờ đêm, tưởng bảo bối đã ngủ rồi nên nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng, tính lẳng lặng ôm người ngủ một giấc thì bắt gặp ngay tình cảnh như vậy, nhịn không kịp bật cười thành tiếng.

Từ Nam nghe thấy tiếng động, vội vàng ngồi bật dậy, cả người cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ ra một đầu tóc nâu bù xù. Ánh mắt mê mang mất mấy giây mới nhìn rõ bóng dáng người đến, theo phản xạ lật đật ôm chăn nhảy ngay xuống giường.

Vừa chạy đến được một nửa chợt như nhớ ra điều gì đó, vẻ hân hoan trên mặt liền thay thế bằng hờn dỗi, bập bập quẩy mông chạy ngược trở lại, bẹp một cái nằm giả chết trên giường.

Ngụy Triệt im lặng vây xem từ đầu đến cuối, hai tay ngứa đến giật giật, hận không thể bắt người ôm đến vò loạn một phen, tim đều bị manh đến mềm mại.

Hai bước làm một ào đến bên giường, vơ cả người cả chăn ôm vào trong ngực.

Người trong lòng quấn thật kín, thấp thoáng chỉ lộ ra nửa cái trán trắng như ngọc, Ngụy Triệt không nghĩ ngợi lập tức hôn xuống, hôn liền mấy cái thật kêu.

Thỏ nhỏ bất mãn nhú đầu ra khỏi chăn, vươn vuốt chà lau trán, ánh mắt phiền muộn liếc nhìn nam nhân đang dương dương đắc ý ôm chặt lấy mình, thầm nhủ cái mặt nhìn thấy ghét, nhưng không hiểu sao lau rồi lau, xong xuôi lại ỷ vào l*иg ngực người ta, mài răng cắn ra mấy cái không đau không ngứa.

Ngụy Triệt vừa ôm vừa kéo, thành công đem chăn kéo ra phân nửa, cả người liền nhanh nhẹn chui vào, dán thân thể dùng cả tay và chân bao lấy ai kia, ở bên cái cổ trắng nhỏ vừa hôn vừa chọt, chọc cho Từ Nam ngứa ngáy co rút cả người, run rẩy cười ra tiếng.

"Chịu cười rồi."

Im hơi lặng tiếng đùa qua giỡn lại, thấy bảo bối hé môi cười, tâm Ngụy sói nào đó đang treo lơ lững cũng chậm rãi hạ xuống, nghiêng mặt dùng đầu lưỡi phát họa lại cánh môi mềm mại ngọt ngào, ở bên ngoài mυ"ŧ cắn, thủy chung không chịu khám phá bên trong.

Mυ"ŧ ra hai cánh hoa đỏ ửng sáng ánh nước mê người mới hài lòng buông ra.

"Giận anh?"

"Ai dám giận anh."

Từ Nam thanh giọng đáp, nhưng ý tứ tương phản trong câu nói làm Ngụy Triệt vừa buồn cười vừa yêu thích chết được, ở bên tai cậu thấp giọng cười.

Thấy anh không những không an ủi, còn tỏ ra vui vẻ như vậy, cậu bất mãn cấu lên ngực anh hai cái, nghĩ còn chưa hết tức, lại nắm tay đánh hai đấm, trong mũi phát ra tiếng thở khụt khịt.

"Ây da ây da, đừng đánh nữa, đánh nữa người cũng hỏng luôn rồi."

Ngụy Triệt ôm cậu đè ép âm thanh vờ đau đớn xin tha, tay lớn bắt lấy móng vuốt nhỏ, đưa lên miệng hôn chụt chụt.

"Tay đẹp thế này, đánh nữa sẽ to ra, xấu lắm đấy."

"Anh... anh..."

Bị anh đùa đến tức, Từ Nam giận không có chỗ phát tiết, đánh anh lại không nỡ dùng lực, mắng cũng không dám mắng quá lời, chỉ có thể ngẹn họng mở to mắt anh anh mấy tiếng. Cơn ủy khuất vốn đã được chủ nhân suy nghĩ cẩn thận đè ép xuống liền như thủy triều vỡ đê, vành mắt thoắt cái ửng đỏ.

Ngụy Triệt bị bảo bối nhà mình đang từ giận dỗi vu vơ chuyển sang nước mắt ngắn dài dọa sợ. Hai tay bưng mặt cậu dịu dàng hôn lên sống mũi.

"Sao lại khóc rồi... Anh xin lỗi, xin lỗi mà."

"Anh đáng ghét."

"Đúng đúng anh đáng ghét. Lại đây đánh đáng ghét một cái, bảo bối không khóc nữa."

Vừa dỗ vừa kéo tay cậu đánh lên mặt mình, Từ Nam giận thì giận, xót thì vẫn xót, liền rụt tay lại, qua loa xoa vành mắt.

"Bảo bối em đừng giận nữa. Hôm nay là anh sai, em muốn anh đền bù thế nào cũng được, đừng để trong lòng ảnh hưởng sức khỏe, biết không?"

"Hừ, anh sai? Anh sai cái gì?"

Từ Nam chu môi, liếc một cái, mắt hoa đào ẩn nước, tư thái mị hoặc làm tâm tư con sói nào đó bị nhéo đến nhộn nhạo. Ngụy Triệt hắng giọng, tập trung tinh thần vuốt lông thỏ, ôm người ngả xuống giường lớn mềm mại:

"Là anh không báo trước đã để em sang đây. Em xem, không phải anh đã ngay lập tức chạy sang bồi tội sao? Xét thấy tinh thần tự giác ăn năn thành khẩn của anh, bảo bối em có thể hạ thủ lưu tình không?"

Nam nhân vóc người to lớn lại cố tình tỏ ra ủy khuất, vùi đầu vào cổ cậu thấp giọng nỉ non, đối với trái tim mềm yếu của người nào đó quả thật lực sát thương không nhỏ.

Hiển nhiên ngay lập tức con thỏ nào đó liền bị lừa gạt đến rối tinh rối mù, đỏ mặt tía tai ôm lại người yêu:

"Em...em có giận thật đâu. Chỉ là bất ngờ chưa suy nghĩ thông nên không vui một chút thôi."

Nói rồi cẩn thận thành kính dâng lên nụ hôn ngọt ngào. Ngụy Triệt nằm yên tận hưởng sự chủ động của cục cưng, nhấm nháp mùi vị thơm tho của chiếc lưỡi nhỏ nhắn đáng yêu.

Bàn tay không yên phận vuốt ve dọc theo sống lưng cậu, đến cánh mông căng thịt thì dừng lại xoa xoa nắn nắn.

"Anh biết là em không vui. Việc không được công khai tình cảm, thêm cả ngày hôm nay nữa,..."

Anh thấp giọng giải thích với bảo bối nhỏ, chỉ sợ cậu trong lòng không thoải mái.

"Việc hôm nay là ngoài ý muốn. Em gái anh, Ngụy An An về nước. Nếu nó nhận ra sự hiện diện của em, biết được vị trí của em trong lòng anh, nhất định sẽ gây thương tổn cho em."

Ngụy Triệt dừng lại một chút, bàn tay đưa lên vuốt ve mái tóc mềm mại, người nằm trong lòng một mực yên tĩnh lắng nghe, ngoan đến tim anh đều đau.

"Anh muốn bảo vệ em thật tốt. Tiếc là hiện tại anh vẫn chưa đủ mạnh. Cho nên mới phải giấu em đi."

"Bảo bối, nếu lỡ em xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn sẽ đau lòng không thiết sống nữa."

"Em cố chờ anh thêm một thời gian nữa, đến lúc năng lực của anh có đủ rồi, anh nhất định sẽ để em danh chính ngôn thuận làm vợ anh. Anh nhất định sẽ làm cho không ai không biết, Từ Nam em, là của anh."

"Ai... ai cần chứ.."

Nghe tới câu là của anh kia, con thỏ nhỏ nhịn không được đỏ hết cả mặt, trong ngoài bất nhất kháng nghị một cậu, tiếc là giọng điệu quá yếu ớt, nghe ra càng có ý thích mà còn ngại ngùng ra vẻ.

Ngụy Triệt cười cười đè mặt cậu ra hôn tới tắp, bắt đầu không phúc hậu mà châm lửa.

Tay hai ba cái thoát quần áo của người bên dưới, ngay lập tức chạm vào trơn mượt quen thuộc.

Nụ hôn sâu mang theo tiếng nước sắc tình và tiếng thở dốc, người bên dưới bất giác bật ra tiếng rêи ɾỉ đè nén.

Bàn tay to lớn có vài vết chai lướt qua nơi nào, làn da nơi đó liền ửng đỏ, truyền đến xúc cảm nóng ngứa nhộn nhạo.

Hai tay cậu đã tự giác ôm ghì lấy cổ đối phương, thân thể thành thật vặn vẹo, ưỡn lên cọ sát, muốn được nhiều hơn.

Đối với cơ thể nhạy cảm này của bảo bối, Ngụy Triệt vẫn luôn rất là hưởng thụ.

Hai tay tùy ý vuốt ve, đến trên ngực liền dừng lại trêu chọc hai quả thù du màu hồng nhạt, xoa nắn đến ửng đỏ cương cứng.

"A..."

Kí©h thí©ɧ từ hai điểm trên ngực làm bụng dưới cũng dần nổi lên phản ứng, Từ Nam khó chịu kẹp lại hai chân, vừa vì du͙© vọиɠ vừa vì thiếu dướng khí do hôn lâu làm ánh mắt mông lung mờ mịt.

Thời khắc trên giường cậu vẫn chưa hề chịu thua kém, hai tay đã không thành thực xoa vuốt khắp người nam nhân, thuận lợi cởi ra quần áo.

Ngụy Triệt lật người nằm ngửa lại, đá quần áo đang tán loạn trên giường xuống sàn nhà, cơ thể nằm thành hình chữ đại, một tay gối đầu, một tay đầy ý tứ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của chính mình, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo thân gậy.

Lúc anh thay đổi tư thế Từ Nam cũng đã chủ động ngồi dậy, thành tư thế nửa quỳ nửa chống.

Ánh mắt bị hành động của anh hấp dẫn, không cách nào rời khỏi cự vật to lớn đang dựng thẳng đầy khí thế kia, đỉnh gậy to tròn bóng loáng, thỉnh thoảng từ lỗ nhỏ trên đầu trào ra dịch thể trong suốt dính đặc.

Nhìn nhìn, cổ họng như khát nước, cậu gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Ngụy Triệt nheo mắt nhìn động tác nhỏ của người yêu, ánh mắt men theo viền môi, phát họa lại hình dáng đôi môi dày mềm mịn, thân dưới cương cứng nóng rực, bất giác liếʍ môi thấp giọng dụ dỗ:

"Bảo bối, đến...liếʍ giúp anh..."

Bất cứ lúc nào cũng vậy, đối mặt với cám dỗ của anh, Từ Nam không cách nào kháng cự, liền như búp bê bị người điều khiển, mờ mịt bò lại gần hạ thân cường tráng của ai kia.

Đầu lười đỏ hồng dò xét vươn ra, liếʍ đi dịch thể ngay đỉnh quy, tinh tế đánh giá, rồi mới cẩn thận liếʍ láp từng tấc từng tấc, kiên trì thoa ướt mỗi một phân da thịt trên đó.

Đôi tay thon dài đặt ở hai đùi, nhè nhẹ ma sát. Cậu liếʍ rất cẩn thận, như sợ bỏ sót cái gì, di chuyển từ trên xuống dưới, chạm vào gốc cũng không dừng lại, mà di sang hai bên mυ"ŧ liếʍ hai quả ngọc hoàn tròn trịa, ngậm vào trong khoang miệng ấm áp, dùng môi lưỡi chăm sóc vuốt ve, một lúc mới rời đi liếʍ ngược trở lên.

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn như áp sát hết vào thân gậy, theo động tác lên xuống mà cọ sống mũi thanh tú vào vật nóng hỏi sưng đỏ.

Mê đắm, thành kính.

Ngụy Triệt bị dáng vẻ của cậu ăn mòn hết tâm trí, thân gậy ngày càng trướng căng, chỉ muốn hung hăng ấn đầu cậu đi vào thật sâu, cảm nhận ấm áp ẩm ướt trong khoang miệng nhỏ.

Cố gắng hít thở thật sâu thanh tĩnh lại, anh không muốn vì du͙© vọиɠ lấn ác lý trí mà tổn thương người yêu bé nhỏ.

Cự vật của người bên dưới quá thô to, cậu gian nan lắm cũng chỉ có thể nuốt vào phân nửa, nước bọt chảy dọc theo hai bên triệt để làm cả cây ướt sũng.

Giữa lúc đang cố gắng hít thở sâu, tìm cách nuốt thêm vào, Từ Nam chợt thấy cả người bị xốc dậy, trời đất xoay chuyển thành nằm bên dưới nam nhân.

Nhìn vào đôi mắt đã đỏ lên vì kiềm nén của anh, Từ Nam trong lòng mềm nhũn, liền co hai chân lên, dùng tay mở ra cúc huyệt được chăm sóc kĩ càng, bên ngoài trắng trẻo, từng nếp gấp màu nâu nhạt tinh tế.

Cậu chủ động dùng dịch thể tiết ra trên dươиɠ ѵậŧ của anh thoa vào lỗ nhỏ, hai ngón tay chen vào banh mở làm lộ ra vách thịt hồng hào nhấp nháy.

"Anh vào đi."

Mặc dù chưa mở rộng, nhưng thân thể sau nhiều ngày tiếp nhận cũng dưỡng thành thói quen, có chút du͙© vọиɠ và va chạm nơi đó sẽ bất giác mấp máy ngứa ngáy, ngẫu nhiên chủ động tiết dịch ruột bôi trơn. Mà chủ yếu, là cậu không nhẫn tâm nhìn anh nén nhịn, vào bây giờ chắc là có đau một chút, nhưng mà cậu nghĩ mình chịu được, rất nhanh sẽ tốt.

Ngụy Triệt dù có gấp, cũng không đến nỗi mất đi lý trí, cũng biết đau lòng người yêu. Anh không theo ý cậu gấp gáp tiến vào, mà hôm nay cũng không tiến vào, loại chuyện này cần phải tiết chế, quá phóng túng đối với thân thể cậu hoàn toàn không tốt.

Hôm nay, anh nghĩ mình có thể thỏa mãn cậu bằng cách khác.

Bàn tay to thô ráp trượt xuống bao lấy tính khí so với của anh nhỏ hơn, lại trắng hơn không ít, được chủ nhân chăm chút, xung quanh lông tơ thưa thớt, bị kí©h thí©ɧ mà đỏ hồng, lộ ra nét non nớt đáng yêu.

Bàn tay dùng lực vừa phải, đầu ngón thỉnh thoảng đè ấn lỗ quy truyền đến cơn tê dại chấn động, Từ Nam nhịn không được thấp giọng ngân nga, tiếng hít thở càng thêm dồn dập.

Người yêu nằm bên dưới, cơ thể tiêm gầy trắng mịn nổi bật trên ga gối tối màu, đôi mắt vì du͙© vọиɠ mà mông lung, nhưng thủy chung không rời khỏi người anh.

Nếu như suốt đời, người này mãi mãi dùng loại ánh mắt yêu thương mê đắm này mà nhìn anh, anh cảm thấy mình có thể làm được tất cả.

Trái tim được lấp đầy, Ngụy Triệt không do dự cuối xuống, dưới ánh mắt thất thần của cậu mà ngậm vào tính khí xinh đẹp.

Từ Nam hơi ngồi bật người dậy liền bị anh đè xuống, động tác ngăn cản bị ánh mắt anh bắn đến ngăn chặn liền xụi lơ.

Lúc này đây ánh mắt người kia như biết nói, sâu hun hút, liếc mắt một giây, liền như bị hút vào vực thẳm tối đen. Không thể chống cự, mà cậu càng cam tâm tình nguyện không chống cự.

Anh không chỉ một lần, vì cậu mà bỏ xuống tôn nghiêm. Cậu đối với anh là si đến chết, cậu cam nguyện làm tất cả vì anh, ngay cả đến việc dùng miệng an ủi cho anh đối với cậu cũng là việc cực kì vinh dự.

Nhưng anh không giống, anh trong lòng cậu là thần, anh đáng ra chỉ cần ngồi trên kia, cao cao tại thượng, nghiễm nhiên nhận lấy mọi người thuần phục.

Anh vì cậu, vì cậu mà hạ thấp tư thế đến lấm lem.

L*иg ngực vừa chua vừa ngọt, yêu thương, sung sướиɠ, thỏa mãn như trào lên, không cách nào cất giữ. Kɧoáı ©ảʍ bên dưới vẫn không ngừng đánh vào tâm trí từng cơn như thủy triều xô đẩy, giữa vòng xoáy những xúc cảm mãnh liệt cậu liền mơ mơ màng màng bật khóc nức nở.

Ấm áp bên dưới dời đi, bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp mắng cậu "Đồ ngốc!"

Từ Nam như vớ được cọc gỗ, vội ôm lấy đầu anh, vồn vã hôn môi, cắи ʍút̼ đối phương như muốn hòa vào máu thịt.

"Ưʍ...ưʍ..."

Thoát ra kẽ răng là tiếng rêи ɾỉ dồn dập, phân thân bên dưới đã sớm kề chung một chỗ, mạnh mẽ ma sát lẫn nhau.

Như cái đêm trong công viên lạnh giá, khi anh bóc trần tình cảm với cậu, cả hai cũng dùng cách này để an ủi lẫn nhau.

Rõ ràng không đi vào, nhưng tâm lại có cảm giác bị nhồi đầy. Hai tính khí nhạy cảm nóng rực, mang theo tiếng nhịp đập mạch máu mạnh mẽ quyến luyến sáp nhập, cảm nhận từng tế bào như hòa quyện vào nhau.

Mười ngón tay đan xen, cùng bao lấy dươиɠ ѵậŧ, dính nhớp nóng nảy nơi lòng bàn tay ma sát truyền lên não, xúc cảm chân thật hơn bao giờ hết.

"A...a...."

Kéo dài chừng mười mấy phút, hai người đồng loạt thở dài thỏa mãn, phân thân bên dưới sau cao trào co giật nhè nhẹ. Thủy chung vẫn chưa tách rời, Ngụy Triệt chậm rãi luật động phân thân, ma sát với gậy nhỏ của cậu, chờ cho kɧoáı ©ảʍ lắng lại.

Lại qua mất một lúc sau, dươиɠ ѵậŧ mới mềm hẳn lại.

Ngụy Triệt lấy khắn giấy lau sạch cho cả hai, mới thỏa mãn ôm người, trên trán cậu đặt xuống cái hôn không tìиɧ ɖu͙© ôn nhu.

Không khí tràn ngập mùi hương đặc trưng của hoocmon và mồ hôi, thấm đẫm lên từng tấc từng tấc da thịt. Cứ như động vật hoang da, tham lam đánh dấu lẫn nhau.

***

Vài ngày sau đó, dưới sự cho phép của Ngụy Triệt, Từ Nam trở về Từ gia một chuyến.

Mục đích là để thu gom đồ vật quan trọng.

Chỉ mới vắng nhà gần 1 tháng, trở về cứ ngỡ ba thu, thật sự là xa lạ quá mức.

Từ Nam vừa lái xe qua cổng chính Từ gia, vừa âm thầm cảm thán.

Ngay cả bảo vệ gác cửa nhìn cậu cũng lộ ra một phần cảnh giác. Thật là, cứ như người đến là ai đó xa lạ chứ không phải là thiếu chủ nhà họ Từ vậy. Ít nhiều cậu cũng mang tiền về cho gia tộc không phải sao?

Nói đến địa vị của Từ Nam ở gia tộc, quả thật là ngay cả con chó cưng của đại tiểu thư cũng không bằng. Nhưng đến thế hệ của cậu trong nhà lại chỉ có một mình cậu là con chính thất, dù không được coi trọng, cũng danh chính ngôn thuận tiếp quản gia nghiệp.

Gần như bị chèn ép lấy đi mất 2/3 tài nguyên vốn nên được hưởng, nhưng tài sản tích lũy được cũng không tính là ít. Do đó cuộc sống mấy năm qua không đến nỗi quá gian nan.

Nghĩ nghĩ, bước chân của cậu cũng không vì vậy mà đình trệ. Tâm tình lúc này chính là cấp tốc lấy đồ cần lấy rồi cuốn đi, thật không muốn bắt gặp một ai nhà họ Từ cả.

Quần áo linh tinh này nọ cậu cũng không cần. Cái cần lấy chính là gia tài nước hoa bảo bối cùng vài cuốn sách tâm đắc. Ngoài ra, còn có...

Từ Nam nhìn đóng chai lọ được dán nhãn nhập khẩu đầy tiếng nước ngoài trong ngăn kéo mà ngẩn người.

Phần ký ức u tối cậu không muốn nhớ đến, do dự một chút, vẫn là vơ hết một đống nọ bỏ vào vali.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Dù cậu rất tự tin là mình đã không còn cần đến đống tá dược này, nhưng mang theo vẫn là an tâm hơn.

Thu thập thỏa đáng, quay đầu nhìn lại căn phòng đã ở hơn 20 năm, lưu lại trong kí ức chỉ là đau đớn và tủi nhục, không có ấm áp, không có tình thân. Ngẩng người qua giây lát, cậu liền quả quyết quay đầu bước ra.

Nhưng ông trời thường không thích chiều theo ý người là vậy đó. Giữa lúc cậu kéo chiếc vali gọn nhẹ chuẩn bị hoàn tất màn bỏ nhà theo trai thì người không nên xuất hiện liền xuất hiện.

Từ Nam trong lòng âm thầm dựng ngón giữa.

"Ây du, đây không phải là Từ chủ tịch đã vắng bóng gần 1 tháng đây sao, nhìn bộ dạng này, là chuẩn bị bỏ trốn?"

Nữ nhân trên tay ôm một con chó nhỏ xù lông tinh tế vuốt ve, đứng chắn ngay đường đi, liếc mắt nhìn xuống chiếc vali bên chân cậu, âm dương quái khí mở miệng.

"Đã lâu không gặp. Chị cả khỏe không?"

Từ Nam đẩy nhẹ mắt kính, đẹp trai phong độ bình tĩnh đáp lời. Thật ra cậu cận không nặng, nên chỉ có lúc làm việc hay ăn uống mới mang thôi, một cái là để nhìn chữ, một cái là để thấy đường gấp mồi đó mà. Nhưng thường thì miễn về nhà họ Từ cậu cũng đeo luôn, mục đích là để bản thân trông càng có vẻ thành thục, tránh bị đám người này dựa vào cái mặt non choẹt của cậu mà đả kích.

"Khỏe khỏe khỏe. Sao lại không khỏe. Không khí trong lành, ăn uống no đủ."

Đại tiểu thư Từ gia đáp liền ba tiếng, ý tại ngôn ngoại châm chọc nói. Từ Nam nghe thấy khóe mắt giật giật, cmn không phải ý nói tôi đi không khí liền trong sạch à, coi tôi là vi khuẩn hay gì.

Không kịp để cho cậu tỏ ý kiến gì, người kia đã nghiêng người dựa vào cạnh bàn mà nói tiếp:

"Chị cả lại nghe nói, em ở bên ngoài cũng thật phong sinh thủy khởi. Có tình có tiền, rất vui sướиɠ nha."

"Chị cả, chị nói vậy là có ý gì?"

"Tôi có ý gì cậu còn chưa hiểu. Cậu ra bên ngoài bôi bác gia tộc lại còn đợi tôi phải nói thẳng ra?"

Từ Nam tức đến cười ra tiếng, nâng cằm khıêυ khí©h hỏi:

"Tôi bôi bác? Dám hỏi chị tôi bôi bác ra chuyện gì?"

"Không phải cậu cả ngày dán chung một chỗ với Tổng giám đốc tập đoàn Ngụy thị? Bất nam bất nữ, còn ra thể thống gì nữa?" – Nữ nhân đưa tay lên che miệng ra vẻ chán ghét

"A.. thì ra là chuyện này. Tôi nhớ là việc tôi thích nam nhân đã sớm công khai từ nhiều năm trước. Chị cũng phải tập chấp nhận đi chứ. Hay là... chị ganh tị với tôi?"

Dáng vẻ cậu khi nói ra câu đó đầy đắc ý, quả thực chỉ có thể miêu tả là thiếu đánh, thành công chọc tức nữ nhân

"Hừ... cậu đừng có mà đắc ý. Ai không biết người yêu của Ngụy tổng là Hàn gia đại thiếu. Cậu... bất quá cũng là chơi qua đường thôi. Tôi ghê tởm các người còn chưa kịp."

"Nếu vậy thì chị đừng nên xen vào chuyện của tôi. Ở nhà sống cuộc sống nhung lụa của chị. Cẩn thận chọc tôi nổi giận, một phân tiền tôi cũng không chi nữa."

"Cậu... cậu dám?" – nữ nhận giận dữ chỉ tay vào mặt cậu la hét

"Dám, sao lại không dám. Chị nên nhớ, dù có muốn công nhận hay không, chủ nhân nhà họ Từ hiện tại là Từ Nam tôi. Tôi nhân nhượng, không có nghĩa là tôi nhu nhược. Biết điều, thì đừng chọc vào vảy ngược của tôi."

Bỏ lại một câu, cậu nhanh chóng quay đầu ly khai. Còn ở đây thêm một phút giây nào nữa, cậu chắc chắn sẽ bị nháo đến đau đầu. Mới chỉ có một cô cả thôi, nếu cả bọn cùng tụ lại, mỗi người một câu thôi cũng đủ bứt điên thần kinh yếu đuối của cậu.

Vừa ngồi vào xe thì điện thoại vang lên, Diệp Thể Kiều bên kia thông báo công ty có chuyện quan trọng, cậu đáp sẽ đến ngay lập tức rồi tắt máy, nhanh chóng lái xe đi.

Một lần đi này, có lẽ sẽ rất lâu sau đó, à không, có lẽ sẽ không bao giờ quay về nơi này nữa. Thật lạ là trong lòng không hề có một tia lưu luyến.