Chương 4

16

Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đến trận đấu bóng rổ, Dư Hiệt thân làm một thành viên được chọn, định kỳ sẽ bị đội bóng gọi qua huấn luyện.

Vưu Tân ôm một bụng tâm tư xem tình địch huấn luyện để tự an ủi nỗi ghen ghét không được chọn, khổ nỗi không mời được bạn cùng phòng cùng nhau đi xem.

"A ca, chúng ta đi xem đội bóng rổ huấn luyện đi!"

Bạn cùng phòng A liều mạng giãy giụa, tê tâm liệt phế: "Không đi! Không cần lại so! Các ngươi không cần lại so!"

Vưu Tân chua xót: Cậu cũng muốn khiêu chiến bóng rổ với tình địch, thế nhưng vòng đầu tiên đã bị loại..

Bị bạn cùng phòng A tàn nhẫn cự tuyệt, Vưu Tân chuyển sang năn nỉ bạn cùng phòng CD, nhưng mà bọn họ tỏ vẻ: Sau hai tuần chăm chỉ thì phát hiện quả nhiên trò chơi vẫn là tốt hơn, tao yêu trò chơi, có duyên lại hẹn.

Ký túc xá trưởng sâu kín mà nhìn Vưu Tân – người mang theo ánh sáng "hy vọng của toàn ký túc xá" : "Vưu Vưu, mày là một sinh viên đại học."

Vưu Tân: "?"

Ký túc xá trưởng hướng dẫn từng bước: "Xem huấn luyện bóng rổ loại chuyện này, hẳn là học được tự mình đi, a."

Vưu Tân: .

Cuối cùng Vưu Tân chỉ có thể tự mình mang theo một bình nước Phì Trạch Khoái Nhạc đi xem đội bóng rổ huấn luyện.

17

Mỗi khu đều có sân bóng rổ, mà nơi rộng nhất – khu 2, cách khoa Cơ Điện gần nhất, là nơi đội tuyển bóng rổ tập luyện.

Gần đến mùa hè, một đám nam sinh mặc đồ thể dục ở sân bóng rổ tận tình rơi mồ hôi. Nữ sinh khoa bên cạnh đi ngang qua một bên nhìn nhóm nam sinh trên sân, một bên khe khẽ thì thầm.



Vưu Tân ngồi xổm dưới bóng cây, híp mắt nhìn đội bóng rổ huấn luyện. Tuy rằng còn chưa đến hè, cái nắng giữa trưa cũng đã độc lên, phần da phơi nắng cảm giác nóng rát, mấy phần nhựa trên sân bóng đều đã phơi ra một hương vị khác.

Dư Hiệt là tiên phong trong đội, nhiệm vụ chủ công, phá vỡ tuyến phòng thủ của đội bạn. Vưu Tân nhìn hắn linh hoạt chạy nhảy trên sân, chuyền bóng, úp rổ, không thể không thừa nhận tình địch thật sự rất có tài.

Nhìn một hồi, di động truyền đến cảm giác rung rung, Vưu Tân ấn mở mấy cái tin tức, lại mở vòng bạn bè lướt lướt vài cái.

Không bao lâu, cậu liền thấy bài đăng của nữ thần, cả người căng thẳng lên chuẩn bị đọc kỹ từng câu từng chữ.

Nhưng mà Lâm Ngưng Ảnh thật ra chỉ là chia sẻ bài tuyên truyền cho đội bóng rổ của khoa Văn.

Ngay từ đầu thêm được Wechat nữ thần, Vưu Tân vẫn còn rất vui vẻ, thế nhưng phát hiện người ta mười ngày nửa tháng không đăng một khoảnh khắc, liền có cảm giác không thích hợp, lại đi vòng vòng tìm được công chúng hào của nữ thần, mới chân chính có một chút cảm giác gần nữ thần hơn. Lâm Ngưng Ảnh đăng bài trên công chúng hào tần suất đạt tới một tuần 3 đến 4 bài, hơn nữa đã từng tâm sự vòng bạn bè Wechat không quá thuận tiện, tùy tiện đăng cái gì đều phải chặn, phân tổ.. cô dứt khoát có thể không đăng liền không đăng, chính mình tạo một cái công chúng hào biểu đạt tình cảm.

Vưu Tân u buồn ở trên màn hình lướt tới lướt lui, nếu không thể thi đấu, tốt xấu có thể chiếm một ghế phía trước, nói không chừng có thể cách xa nhìn thấy được nữ thần.

"Bípppp.." một tiếng còi vang lên, Vưu Tân ngẩng đầu xem, đội bóng rổ bắt đầu giải lao.

Dư Hiệt kéo áo lên lau mồ hôi, chú ý đến người nào đó đứng ở dưới bóng cây, bên cạnh còn để một lon Coca.

Tiểu nhược kê đến đây làm gì nha?

Dư Hiệt vừa nghĩ như vậy, vừa đi qua chỗ Vưu Tân.

18

Vưu Tân còn lướt di động, đột nhiên cảm giác có bóng đen trước mặt.

"Cậu sao lại đến đây?" Dư Hiệt hỏi, tự nhiên mà lấy lon Coca đặt trên đất, "Hiếm lạ nha, trời nắng to như vậy cậu lại có thể vứt bỏ điều hòa đi tới sân bóng?"

"Tôi đến học chơi bóng rổ không được sao?" Vưu Tân không phục, người này sao lại nói cậu cả ngày chỉ biết nằm điều hòa, "Cậu bỏ Coca của tôi xuống! Tôi từng uống rồi!"

"Tôi liền uống một ngụm, khát hết sức. Ngày thường cũng không thấy cậu làm ra vẻ như vậy, chúng ta ăn chung còn ít sao?" Dư Hiệt trực tiếp đem Coca uống hết.



Vưu Tân: ".. Cậu một ngụm đem Coca của tôi uống hết luôn!"

Trước khi Vưu Tân kịp giận dữ, Dư Hiệt đúng lúc dập tắt lửa: "Cậu không phải muốn học chơi bóng rổ sao? Lại đây tôi dạy cậu."

19

Bên kia, các đồng đội trong đội bóng rổ còn đang nghỉ ngơi nhìn một tên đồng đội đùa giỡn một nam sinh dưới bóng cây.

"Ai, ngày thường sao tao không phát hiện Dư Hiệt gay như vậy nha?"

"Tao đã nói với mày rồi, ít xem diễn đàn lại, đặc biệt là lần trước mày nói cái gì mà thư viện 818, mày xem hiện tại thấy hai nam sinh đứng chung một chỗ mày cũng nghĩ đến gay."

"Kia sao có thể trách tao, đó là bạn gái tao gửi tới, hỏi tao có quen biết không, tao vừa thấy liền nhận ra đó là Dư Hiệt."

Bên kia, Dư Hiệt cầm bóng: ".. Đoạt bóng được không? Tôi đứng phía trước cậu, thử đoạt bóng xem sao."

Vưu Tân khẩn trương mà nhìn chằm chằm bóng, nhìn chuẩn – vồ hụt, lại nhìn lại vồ hụt, mắt thấy cậu liền phải nằm liệt giữa sân, Dư Hiệt có chút buồn cười: "Cậu như vậy làm sao có dũng khí báo danh.." Đột nhiên, Vưu Tân thừa dịp Dư Hiệt thả lỏng cảnh giác thành công đoạt lấy bóng.

Dư Hiệt tức khắc tập trung lực chú ý. Chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản đối phương ném rổ, liền nhìn thấy Vưu Tân vui vẻ ôm bóng chạy đi: "Ha ha ha ha cậu tới bắt tôi nha ----"

Cho cậu vừa mới đem tôi đùa giỡn như khỉ!

20

Dư Hiệt sửng sốt một chút, cười mắng: "Vưu Tân cậu là học sinh tiểu học a!" Liền đuổi theo, hai người chạy quanh sân bóng, còn vừa chạy vừa cười.

Các thành viên đội bóng đứng bên kia: .

"Tao sai rồi, bọn họ thật sự rất gay.."