Chương 5: Vợ chọc giận chồng, chủ động hôn thì bị dày xéo hai cặp môi

Phó Uyên hồi lâu không lên tiếng, Thịnh Nguyên bị anh nhìn chằm chằm liền cứng nhắc cười, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em không cãi nhau với anh nữa, chuyện buổi trưa là em sai, sau này em sẽ không ăn thức ăn không rõ lai lịch nữa.”

Phó Uyên vươn tay vén mấy sợi tóc trên trán Thịnh Nguyên, “Nguyên Nguyên, tôi không tức giận vì chuyện quả trứng, cũng không tức giận vì bữa sáng.”

“Vậy thì tại sao?”

“Tôi giận em nói dối tôi.” Phó Uyên nói, “Tôi không thích người khác nói dối, đặc biệt là em.”

Nghe xong lời này, Thịnh Nguyên không biết tư vị thế nào. Khi còn nhỏ, cậu chưa từng nói dối, vì bất kể cậu làm gì, bố mẹ đều bao dung cậu, cậu không cần khoe khoang với người khác, cũng không sợ bị trừng phạt vì mắc lỗi.

Nhưng khi lớn lên, đặc biệt là sau khi quen Phó Uyên, cậu chợt nhận ra sự ngu ngốc và nhỏ bé của mình. Vì để Phó Uyên hài lòng, cậu đã làm không ít chuyện, nhưng luôn bị hỏng, hết lần này đến lần khác mắc phải sai lầm ngu ngốc.

Cậu tất cả đều dựa vào Phó Uyên, nhưng Phó Uyên không cần dựa vào cậu, thậm chí Phó Uyên không có cậu, anh sống càng thoải mái, càng tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Thịnh Nguyên trong lòng như bị kim châm, khó chịu vô cùng.

Nhưng bản chất cậu lười biếng, dù ý thức được cũng không muốn thay đổi, cậu cố chắp vá bằng những lời nói dối đê hèn, căn bản không nghĩ tới hậu quả xảy ra khi bị bại lộ.

Phó Uyên thấy ánh mắt của Thịnh Nguyên dần ảm đạm liền búng tay trước mặt cậu, “Nguyên Nguyên, nói cho tôi biết, ngoài chuyện này ra, em còn giấu tôi gì nữa?”

Thịnh Nguyên suy nghĩ, nghe xong câu này liền vội vàng lắc đầu, “Không có.”

Vốn dĩ cậu định thú nhận chuyện thi công chức, nhưng Thịnh Nguyên nhớ lại chuyện lúc trưa, cậu thật sự không dám nói.



Xuất viện chưa được bao lâu, ngày thi công chức đã đến.

Vào ngày thi, Thịnh Nguyên đột nhiên sốt cao, lên tới 59 độ.

Phó Uyên nhìn thấy con số trên nhiệt kế, sau đó lại nhìn cái người giả bệnh trên giường, mặt đầy hắc tuyến, “Hết thuốc chữa rồi, chôn sống đi.”

“A, chồng ơi...” Thịnh Nguyên khóc lóc nắm lấy cổ tay Phó Uyên, “Em thật sự rất lo lắng, thi chắc chắn không làm tốt, hay đừng đi nữa.”

“Sao nhiệt độ lại cao như vậy.”

Thịnh Nguyên cẩn thận lấy miếng dán giữ nhiệt trong chăn ra.

“Em là trẻ con sao? Lại còn giả bệnh.” Phó Uyên cầm miếng dán giữ nhiệt ném vào thùng rác, sao đó vén chăn ôm eo Thịnh Nguyên, đưa cậu vào nhà tắm.

“Đánh răng.” Phó Uyên nhét bàn chải đầy kem đánh răng vào miệng Thịnh Nguyên.

Thịnh Nguyên cúi đầu đánh răng, bởi vì chột dạ đến độ không dám thẳng lưng.

“Yên tâm, trượt cũng không sao, em cứ coi như bài kiểm tra bình thường là được.”

“Vốn cũng chẳng thi được, thi biên chế ở Thượng Hải khó như vậy, em tốt nghiệp trường dạy nghề, lúc đi thi đại học có được mấy điểm đâu.” Thịnh Nguyên nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng, rồi như vật không xương dựa vào người Phó Uyên, “Anh nhất định cũng biết em không thi được, sao còn cố ý nghỉ để đi thi cùng em.”

“Phấn chấn lên, tôi xuống gara lấy xe, em chuẩn bị xong thì xuống lầu.”

Thịnh Nguyên gật đầu, giống như quả cà tím héo.

Thò đầu ra là đao, thu đầu lại cũng là đao, Thịnh Nguyên nhìn mình trong gương tự cổ vũ: Cứ thi xong rồi tính!

Cậu vặn vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh, thay một bộ quần bò áo trắng rồi xuống lầu gặp Phó Uyên.

Vừa ngồi lên xe, Thịnh Nguyên liền tinh ý nhận thấy vẻ mặt Phó Uyên có gì đó không ổn, lúc ra khỏi nhà vẫn bình thường, nhưng giờ sắc mặt lạnh như băng.

“Sao vậy, công việc có vấn đề sao?” Thịnh Nguyên hỏi.

Phó Uyên cau mày nhìn cậu, nhưng không khởi động xe.

“Lúc trước ở bệnh viện, em nói không còn gì giấu tôi, đúng không?” Phó Uyên cắn chặt răng, cố nén lửa giận.

Cổ họng Thịnh Nguyên khô khốc, “Vâng.”

“Vậy em giải thích cái này đi.” Phó Uyên ném iPad lên đùi Thịnh Nguyên, Thịnh Nguyên mở ra xong phát hiện, bên trên là QQ lần trước mình đăng nhập, màn hình đang hiển thị lịch sử trò chuyện của cậu và Lục Kỳ.

Lục Kỳ: [Cậu vẫn chưa thú nhận với luật sư Phó là cậu không hề chuẩn bị cho cuộc thi sao?]

Mặt Thịnh Nguyên tối sầm lại, cậu suýt nữa ngất đi.

Lần trước, cùng Phó Uyên ra ngoài ăn cơm, cậu dùng iPad của anh đăng nhập để xem phim, sau đó quên không đăng xuất ra.

Thịnh Nguyên định đánh phủ đầu: “Sao anh lại soi mói chuyện riêng của em, em kết hôn với anh, nhưng...”

Nhưng Phó Uyên lập tức ngắt lời: “Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không thích em nói dối.”

Thịnh Nguyên liền nhụt chí, “Em sai rồi, em không phải cố ý lừa anh, nhưng... nhưng chuyện này thật sự là lần cuối cùng rồi, em không giấu anh gì nữa đâu.” Nếu chỗ này có sàn, Thịnh Nguyên chắc chắn sẽ biểu diễn màn quỳ rạp xuống.

“Lại như vậy.” Phó Uyên nhắm mắt lại, mở cửa xuống ra, rồi đóng sầm cửa lại.

Thịnh Nguyên còn chưa kịp cảm nhận sự xấu hổ khi bị vạch trần, đã bị sự sợ hãi thay thế.

Cậu thấy Phó Uyên đi từng bước về phía ghế phụ, tay phải theo bản năng nắm lấy cửa xe, nhưng vẫn không ngăn được Phó Uyên.

Phó Uyên dùng lực kéo mạnh cửa ghế phụ, trực tiếp lôi Thịnh Nguyên ra, cánh tay cậu đột nhiên tê dần, còn chưa kịp kêu lên đau đớn đã bị Phó Uyên ôm chặt lấy eo, nửa ôm lấy cậu đi về phía thang máy, động tác mạnh mẽ, lực độ ôm eo cũng không dịu dàng như lúc thân mật.

Thịnh Nguyên không muốn về nhà, cậu biết lần này Phó Uyên thật sự tức giận, không ai có thể chịu đựng được bị lừa dối hết lần này đến lần khác, chứ đừng nói là người bạn đời với một người có tính kiểm soát mạnh như Phó Uyên.

Nhưng cậu không chống lại được sức mạnh của Phó Uyên.

Về đến nhà, Phó Uyên không có rửa tay khử khuẩn như mọi khi, anh thậm chí còn không thay giày, đi thẳng vào phòng khách, ném Thịnh Nguyên xuống sofa.

“Tôi đã cho em cơ hội để thành thật, đúng không?!” Phó Uyên cúi người, nắm đấm kề sát bên tai Thịnh Nguyên, trên tay nổi đầy gân xanh, anh đang cố gắng không để tay mình chạm vào chiếc cổ mỏng manh của thiếu niên.

Thật không thể tưởng tượng được một người đàn ông trưởng thành cao mét chín, chơi quyền anh quanh năm khi tức giận sẽ tạo ra sự áp bức thế nào?

Thịnh Nguyên chưa từng thấy Phó Uyên như vậy, cậu sợ đến mức im bặt, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

Cậu từng tưởng tượng nếu chuyện này bị bại lộ, Phó Uyên nhất định sẽ tức giận, nhưng cậu không biết Phó Uyên sẽ tức giận như vậy, nghiêm trọng như thể cậu nɠɵạı ŧìиɧ bị bắt gặp.

Trước đây, Phó Uyên thích Thịnh Nguyên có suy nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt, nhưng giờ nhìn thấy sự sợ hãi rõ ràng trên mặt cậu, anh liền cảm thấy nực cười.

“Tôi căn bản không quan tâm em có thể thi được không, cũng không quan tâm em có trí tiến thủ không, dù em ở nhà nhàn rỗi cả ngày tôi cũng có thể nuôi được em. Tại sao phải nói dối, tại sao trong miệng em không có lời nào là thật? Em có thể thú nhận với người ngoài, tại sao lại không nói với tôi?” Phó Uyên cau mày, “Thịnh Nguyên, tôi mới là chồng em. Tôi chỉ mong chúng ta không có bí mật, em toàn tâm toàn ý thuộc về tôi, tại sao lại khó như vậy?”

Nghe xong lời này của Phó Uyên, sắc mặt Thịnh Nguyên tái nhợt như tờ giấy.

Trong mắt Thịnh Nguyên, Phó Uyên luôn lý trí, bất luận gặp phải chuyện gì, anh đều có thể bình tĩnh giải quyết. Nhưng hiện tại, Phó Uyên như biến thành con người khác, Thịnh Nguyên chưa từng thấy anh như vậy.

“Nguyên Nguyên, em còn chuyện gì giấu tôi không?”

“Không, còn mỗi chuyện này thôi.” Thịnh Nguyên nhìn vào ánh mắt phán xét của Phó Uyên, cứng nhắc lắc đầu, “Thật sự không còn chuyện khác nữa...”

Phó Uyên đột nhiên bật cười: “Nguyên Nguyên, tôi thật sự khâm phục em, lần nào em cũng dùng những câu nói ấy để nhận lỗi.”

Nghe thấy lời giễu cợt của Phó Uyên, khóe mắt Thịnh Nguyên ươn ướt, nước mắt lưng tròng, trong lòng khó chịu, cảm xúc vỡ òa, cậu vươn tay ra muốn ôm lấy eo Phó Uyên, “Điện thoại em anh có thể xem, lịch sử trò chuyện em chưa từng xóa, anh có thể kiểm tra. Chồng ơi, Phó Uyên... anh tin em nốt lần này thôi, sau này em sẽ không nói dối nữa. Nếu không em ra ngoài sẽ bị xe...”

“Câm miệng!” Phó Uyên quát lên, cắt ngang lời thề độc của Thịnh Nguyên.

Ngôn ngữ quá thẳng thắn, không thể chứng minh được nội tâm, Thịnh Nguyên ngẩng đầu, đột nhiên dán lấy môi Phó Uyên, hôn lên.

Phó Uyên dừng một chút, “Đừng nghĩ em dùng chiêu này thì sẽ qua chuyện.”

Thịnh Nguyên lại dán môi tới, bịt miệng Phó Uyên.

Trong chuyện tình cảm, Thịnh Nguyên rất ít khi chủ động làm gì, hôn lên cũng có chút trúc trắc, đầu lưỡi luồn vào, nhưng không thể cạy được răng anh ra, cũng không thể hôn sâu vào.

Thịnh Nguyên thất vọng lùi lại, dùng lưỡi liếʍ nước bọt trên môi, rồi im lặng nuốt xuống.

Phó Uyên nhìn động tác này của cậu, đáy mắt liền đỏ lên.

Bàn tay to lớn của người đàn ông đột nhiên ấn xuống xương quai xanh của thiếu niên, dùng sức đẩy cậu vào sofa, đè người cậu xuống, hai môi dán lấy, nặng nề tàn phá đôi môi mỏng manh của đối phương.

Trước khi quần áo Thịnh Nguyên bị xé rách, tất cả những gì cậu thấy là đôi mắt nhắm lại của Phó Uyên.