Chương 15: Bẫy du͙© vọиɠ

1946 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 15: Bẫy du͙© vọиɠ

Chương 15: Bẫy Du͙© vọиɠ

Thiên Long nhìn Ưu Linh như vậy, quá đỗi đau xót. Thiên Long muốn cứu Ưu Linh, Thiên Long cảm nhận được những ý nghĩ của Ưu Linh, những ham muốn của Ưu Linh với mình. Thiên Long cảm nhận được những ham muốn trong lòng mình cũng bắt đầu nảy chồi.

Thiên Long thầm nghĩ: "Như thế này sẽ không phải là cách, Ưu Linh sẽ chết. Nhất định ta phải cứu nàng."

Thiên Long ngay lập tức, gọi tên Ưu Linh:

"Ưu Linh, anh ở đây, anh muốn được ôm em vào lòng."

Lòng của Ưu Linh đang nung nấu, đấu tranh, như hơ trên lửa đỏ. Khi nghe được tiếng của Thiên Long, lập tức du͙© vọиɠ được phát xuất cực điểm. Ưu Linh vùng ra được khỏi dây ngọc, gỡ khăn che mắt xuống. Khi nhìn thấy Thiên Long rồi, Ưu Linh như con thú vồ được miếng mồi. Nàng lập tức đến bên Thiên Long, ôm lấy Thiên Long. Thiên Long cảm nhận được cả cơ thể nàng nóng rực, ma lực của hoa Sắc Châu đã khiến cho Ưu Linh mất đi hết lý trí.

"Hãy giải di huyệt cho anh, Ưu Linh." Thiên Long thì thầm vào tai của Ưu Linh.

Ưu Linh nghe theo tất cả. Với những du͙© vọиɠ trong lòng, Ưu Linh tìm mọi cách hợp nhất với Thiên Long. Thiên Long bế Ưu Linh lên đặt trên một bàn thạch bằng phẳng. Ưu Linh đã kéo Thiên Long lại đặt lên môi chàng một nụ hôn. Việc gần gũi như vậy phần nào đã làm cho thân thể của nàng bớt phần đau đớn. Thiên Long cũng bị ma lực của hoa Sắc Châu làm khởi sinh trong lòng những du͙© vọиɠ, phần vì trong lòng cũng đã có tình cảm với Ưu Linh, phần vì mong có thể cứu lấy Ưu Linh để cho nàng không còn bị dày vò nữa, cả hai như cùng muốn hợp nhất, hòa tan vào nhau.

Trong lòng của Ưu Linh sự đấu tranh giữa những tâm niệm thiện và tâm niệm ác đẩy lên cực độ, giữa sự trí tuệ và sự vô minh thay nhau chiếm cứ tâm trí nàng. Nàng cố gắng chống chọi lại với tất cả sức mạnh tâm trí còn lại của mình. "Kiếp sống nhân sinh tràn đầy nỗi khổ." Tiên tử khi ngộ ra như vậy, cảm thương cho số kiếp luân hồi, nước mắt nàng đã rơi.

Lúc ấy, Thiên Long kéo Ưu Linh vào lòng, khi đã kề cận bên tiên nữ như vậy. Thiên Long, nhìn thấy giọt nước mắt rơi bên má của Ưu Linh. Trong một khoảnh khắc ấy, Thiên Long nhớ về tất cả, nhớ nụ cười thánh thiện của Ưu Linh trong Hoa Tuyết Cầu, nhớ một thân tiên y xanh thẫm bay lên che cho rắn em, nhớ cái e thẹn khi chàng chạm vào tay của nàng, nhớ dáng vẻ của nàng trầm ngâm trước rừng Như Không khi rời đi.

Thiên Long biết và hiểu ra tất cả, trong tấm thân đầy du͙© vọиɠ, ham muốn, xấu xa này, là một linh hồn thuần khiết. Thiên Long thầm nghĩ: "Những du͙© vọиɠ, đê hèn, tủi hổ này không phải là hoàn toàn con người của nàng. Nếu vì cứu nàng mà để nàng trở thành cô quỷ tại Đầm Nam Du này, nếu nàng sống mà biết mình từ đây đến ngàn năm sống trong trụy lạc, nàng sống mà biết mình liên lụy đến người mình yêu thương, liệu nàng có hạnh phúc. Nhất định phải dùng mọi cách khiến Ưu Linh tỉnh lại, nhận ra và bước ra khỏi du͙© vọиɠ này, ham muốn này."

Thiên Long đỡ Ưu Linh ra xa nhìn vào mắt nàng mà nói:

"Ưu Linh, em hãy trầm tĩnh lại, tất cả những ham muốn, xấu xa này không phải là hoàn toàn con người của em. Nó chỉ là một phần cực nhỏ trong em, là chúng sanh trong ba cõi sáu đường, dục ái là điều chưa được đoạn trừ. Cho nên em không được đầu hàng. Em hãy nhớ lại vì sao em đến đây, vì tình thương, vì lòng từ bi với đôi Song Uyển Xà. Em hãy nhớ lại, em muốn bảo vệ anh như thế nào, em hãy nhớ về Hoa Linh Điện, nhớ về Biên Niên lão tiên tử và những dự định bảo vệ núi Giao Linh, bảo vệ chúng tiên còn dang dở. Em đã từng vui vẻ, từng lương thiện, từng nhân ái, em phải kiên trì cho tới cùng."

Những lời của Thiên Long như đánh mạnh vào phần tâm vô thức của Ưu Linh, khiến cho những tâm thiện trỗi lên mạnh mẽ. Ưu Linh bớt đi phần quấn quýt với Thiên Long. Mọi cử động của Ưu Linh đều chậm lại. Trong vô thức, nước mắt của Ưu Linh không ngừng rơi.

Thiên Long điểm di huyệt của Ưu Linh để Ưu Linh không tự làm hại thân mình, Ưu Linh ngày càng trong suốt và trở nên vô hình. Thiên Long rất lo lắng, có thể khi cần kề đến cái chết, nàng sẽ trở về bản nguyên của chính mình. Thiên Long nghĩ, phải dùng đến Bích Huyền Kiếm mới có thể chặt đứt những du͙© vọиɠ này. Nếu không thể cứu Ưu Linh thì chỉ còn cách cùng nàng chết đi tại đầm Nam Du này.

Bích Huyền Kiếm là thanh gươm chính nghĩa, trung liệt, là thần khí của tộc Rồng Thần Minh. Trước mọi cám dỗ, mê hoặc thanh gươm này đều có thể xuyên thủng. Thiên Long niệm thần chú, Bích Huyền Kiếm xuất hiện, chàng cầm gươm đâm xuyên vào vết thương do nhụy Sắc Châu gây ra trên cơ thể của Ưu Linh. Lập tức ưu linh trâm ngọc bay về nơi Ưu Linh ngăn cản Bích Huyền kiếm. Khi hai thần khí gặp nhau, chạm vào người của tiên tử thì những dòng nhớt xanh từ vết thương do hoa Sắc Châu chảy ra không ngừng. Ưu Linh mở mắt nhìn thấy Thiên Long.

Ưu Linh hiểu tất cả, vội thu lại ưu linh trâm ngọc. Thiên Long niệm chú để Bích Huyền kiếm quay về.

Thiên Long mừng rỡ nói: "Ưu Linh, là anh đây."

"Em nhìn thấy anh rồi, Thiên Long". Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt nhợt nhạt của tiên tử.

Hai thần khí gặp nhau tạo nên cơn chấn động mạnh tại Đầm Nam Du khiến chúng ma sợ hãi náo loạn, Thiên Long nương theo tình hình ấy bế Ưu Linh vượt khỏi Đầm Nam Du.

Biết mình đã bị thương quá nặng, Ưu Linh lo sợ khi trở về sẽ khiến Biên Niên lão tiên tử càng thêm lo lắng. Tiên tử nói với Thần Thiên Long:

"Thiên Long, anh hãy đưa em đến chỗ Bạch Vân Thánh Y ở Vân Cung để xem vết thương. Nếu trở về Hoa Linh điện lúc này, sẽ khiến mọi người lo lắng."

"Anh hiểu rồi, em yên tâm, em hãy cố gắng lên." Thiên Long nói.

Vân Cung nằm trên một ngọn núi nhỏ phía Nam của núi Giao Linh, được bao phủ bởi ngàn hoa khoe sắc, và những dược thảo quý giá. Bạch Vân Y vốn là sư phụ dạy về y dược cho Ưu Linh. Lão tiên tử vốn rất yêu mến vị đệ tử rất thông minh và giỏi giang này.

Bạch Vân y biết được hôm nay sẽ có hai vị khách đến Vân Cung. Khi thấy Thiên Long bế Ưu Linh, trên người tiên tử đang bị trọng thương, liền lập tức đưa hai người vào nội cung, sau khi xem xét vết thương cho Ưu Linh, lão tiên tử im lặng trầm ngâm.

Bạch Vân dùng kim châm để điều hòa khí huyết cho Ưu Linh rồi xem xét về chất độc mà Ưu Linh đã trúng phải. Sau khi cho Ưu Linh ngậm Thất tịch đan để hồi phục lại nội nguyên cho nàng, Bạch Vân lại chăm sóc vết thương tiên tử.

Thiên Long từ khi về tới Vân Cung không hề nghỉ ngơi cứ bên cạnh Ưu Linh. Bạch Vây Y thấy vậy, liền nói: "Tiên tử đã qua cơn nguy hiểm, thần Thiên Long hãy yên tâm. Ta thấy Thần cũng đã bị thương, hãy để ta xem vết thương."

Vì chịu một chưởng của Ưu Linh, đồng thời nội nguyên đã bị ảnh hưởng lúc hai thần khí chạm tráng nhau. Đến lúc đánh phá vòng vây để vượt khỏi đầm Nam Du lại bị các loài yêu ma tấn công, khiến Thiên Long bị hao tổn nội nguyên càng nhiều, Bạch Vân Y cho Thiên Long ngâm trong hồ Bạch Ẩn để hồi phục lại nội nguyên.

Ưu Linh sau khi uống Thất tịch đan thì ngủ thϊếp đi. Thiên Long lo lắng hỏi han Bạch Vân Y:

"Xin thần Y cho biết vết thương của Ưu Linh như thế nào rồi."

"Vết thương của Ưu Linh đã không sao rồi. Nhưng tâm thức của tiên tử rất bất an, chất độc đã ngấm sâu làm ảnh đến thần thức. Thần hãy để ý đến tiên tử nhiều hơn. Cần phải cho Biên Niên lão tiên tử biết việc này. Ta sẽ cố gắng điều phục để tinh thần của tiên tử được ổn định hơn." Bạch Vân Y nói.

Nghe những lời Bạch Vây Y nói, Thiên Long hiểu rằng Ưu Linh đã trúng phải loài kịch độc, tuy có thể sống như tâm bị chấn động rất mạnh. Thiên Long rất lo lắng cho Ưu Linh.

Tiết trời về thu, lá cây đã chuyển sang màu vàng, bắt đầu đã có những cơn mưa lất phất. Tại Vân Cung phía Nam núi Giao Linh, Ưu Linh như nằm ngủ êm đềm. Còn Thiên Long vẫn luôn kề cận chăm sóc từng chút một không rời.

Sáng hôm sau, khi những giọt sương khẽ rơi xuống cũng là lúc Ưu Linh tỉnh lại, nàng nhớ lại tất cả những chuyện đã qua. Khi sờ tay và túi gấm, hoa Bạch Tuyết và hoa Sắc Châu vẫn còn nằm đó. Ưu Linh cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ khi nhớ tới những hành động và cử chỉ của mình khi đối với Thiên Long tại Thạch động, nàng cảm thấy ghê tởm bản thân mình, cảm thấy mình không còn xứng đáng với Thiên Long nữa. Bất giác tiên tử lại khởi tâm ý muốn rời xa Thiên Long nhưng trong lòng nàng lại còn thương vị thần dũng mãnh, kiên cường, nhân hậu này. Trong lòng vừa xấu hổ, vừa sợ hãi Thiên Long sẽ xem thường, khinh miệt mình, vừa muốn rời xa nhưng trong lòng lại còn thương, không thể nào mà dứt khoát, tâm tư nàng rối như cuộn tơ vò.

Có lẽ trong giây phút này trong tâm của tiên tử một ý niệm bất thiện đã bắt đầu đâm chồi, nảy mầm, nhưng nàng không hề biết, vì thần lực của hoa Sắc Châu quá mạnh đã làm cho bao định tâm của nàng điều tiêu biến. Độc hoa Sắc Châu đã được thanh lọc khỏi cơ thể nhưng tâm trí của Ưu Linh đã bị nhiễm du͙© vọиɠ đây chính là sự độc nhất của loài hoa này. Với Ưu Linh giờ đây không chỉ thân bệnh mà tâm cũng đã bệnh.