Chương 19: Rắn thần hồi sinh

2306 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 19: Rắn thần hồi sinh

Chương 19: Rắn thần hồi sinh

Cuộc họp kết thúc nhưng Tiểu Vũ vẫn không rời đi, nấp bên ngoài cửa của sảnh Thanh La, Tiểu Vũ đã nghe cuộc nói chuyện của hai người, thấy Thiên Long và Ưu Linh vẫn còn thân thiết cùng nhau, Tiểu Vũ dâng lên lòng căm tức vô hạn, ác tâm vẫn không dừng lại, Tiểu Vũ vẫn chờ cơ hội quyết tâm chia rẽ Ưu Linh và Thiên Long.

Sáng hôm sau, Thiên Long và Ưu Linh cùng lên Diệp xa đến vùng lưỡng địa chỗ Hoàng Khương Tây Hoa sinh trưởng để đem thuốc cho rắn chị. Chẳng mấy chốc, Diệp xa đã bay đến vùng lưỡng địa. Đây vốn là ranh giới bí mật chia cách thế giới hiện tại và thế giới cổ xưa tại Thiên Hoa, lúc trước cả tám người do có thiên mệnh trải qua tử thách hái Hoàng Khương Tây Hoa, mới được vào ranh giới này, nay Ưu Linh và Thiên Long cùng trở thành đội trưởng của Viễn Chi, có quyền ấn trong tay cho nên mới vào được vùng lưỡng địa này.

Do trong người vẫn còn Đoạn Trường Thủy, suốt đoạn đường đi, Ưu Linh không hề nói chuyện với Thiên Long. Bề ngoài bình thản là vậy nhưng trong lòng tiên tử bao nỗi ngổn ngang. Ở bên Thiên Long như vậy nhưng cảm giác thật xa cách, tiên tử cảm thấy bản thân mình thật không xứng đáng với Thiên Long. Đừng đợt sóng tâm dằn vặt, tiếc nuối cứ ập vào tâm khảm của Ưu Linh.

Diệp xa dừng lại trước bức tường hoa nơi Hoàng Khương Tây Hoa sinh trưởng. Cảnh vật vẫn đẹp như thế, hoa Hoàng Khương vàng tươi khoe sắc trên đá nhung mềm, nhưng tâm tình của người hái hoa đã không còn như trước. Hai tâm hồn đã không thể hòa chung một nhịp. Tâm hồn của Ưu Linh đã không còn hướng về thần Thiên Long nữa. Tâm hồn của Ưu Linh buồn bã, đau khổ, muốn trốn tránh vì những việc đã xảy ra trong quá khứ.

Khi hai người bước xuống Diệp Xa, rắn em đã xuất hiện. Rắn em cúi đầu chào hai người. Thiên Long và Ưu Linh đều rất thân thiện, vui mừng khi gặp lại rắn em - con rắn nhỏ đầy tình nghĩa và yêu thương chị mình. Ưu Linh và Thiên Long theo rắn em vào thác nước.

Rắn em tha rắn chị vào mép hồ để Ưu Linh lấy Châu Tuyết Đan cho rắn chị uống.

Trước khi lấy Châu Tuyết Đan cho rắn chị uống, Ưu Linh xoa đầu rắn em mà tâm tình:

"Rắn em ơi, ta đã dùng cả tính mạng để lấy được hoa Bạch Tuyết và hoa Sắc Châu này, đem trở về và luyện thành Châu Tuyết đan. Nó có thể khiến vết thương của rắn chị lành lại và giúp rắn chị hồi sinh. Tuy nhiên chị của em vì bị thương quá nặng, lại chịu đựng hàng ngàn năm như vậy. Nên thể lực của chị em quá yếu ớt, sợ rằng không thể chịu đựng dược lực của Châu Tuyết Đan. Rắn em ơi, có thể chị của em sẽ hồi sinh hoặc là sẽ ngủ miên man không bao giờ tỉnh lại nữa. Em có dám mạo hiểm không?"

Rắn em nghe Ưu Linh nói mà nước mắt đã rơi, nó rít lên thống thiết, khiến những đóa hoa Hoàng Khương khẽ đung đưa.

Rắn chị không thể nói, nhìn thấy em nó như vậy, nó chỉ biết khóc, nó trườn đến bên rắn em an ủi.

Rắn em chỉ im lặng, nó trườn lên bức tường hoa, mò mẫm dùng hết sức mình hái một bông hoa Hoàng Khương rồi đem đến chỗ rắn chị. Nó mướm cho rắn chị ăn. Rồi nằm lim dim bên chị mình. Rắn em biết mình có thể xa chị mình mãi mãi. Nên nó lấy bông hoa cho chị nó ăn và nằm bên cạnh chị nó lần cuối.

Một lúc sao, rắn em cất tiếng nói:

"Tiên tử Ưu Linh, xin hãy từ bi cứu chị của em, chị đã phải chịu đựng đau đớn, khổ sở hàng vạn năm rồi. Giờ có phương thuốc này có thể giúp chị hồi sinh. Nhất định phải thử qua. Nếu không thể tỉnh lại, chị cũng sẽ đỡ đau khổ, cả thân và tâm. Khi nằm bên chị, em cảm nhận được tâm nguyện của chị mình. Chị muốn em hãy tiếp tục chăm sóc những bông hoa Hoàng Khương này. Dù chị không thể tỉnh lại, không còn nhận ra em nhưng tình cảm của chị lúc nào cũng sẽ ở bên em. Em sẽ ở mãi bên cạnh chị mình".

Ưu Linh và Thiên Long thấy tình cảm của đôi rắn thắm thiết, chân thành như vậy thì vô cùng cảm động. Trong trời đất này, chỉ có tình yêu chân thành mới không sợ sinh, không sợ tử, không sợ chia ly.

Ưu Linh đến bên rắn chị xoa đầu rắn chị, rồi vận nội nguyên đưa Châu Tuyết đan vào cơ thể rắn chị. Thần khí của rắn chị bắt đầu tụ hội, cơ thể rắn chị giật mạnh liên hồi, khi những miếng xương cốt nhỏ bắt đầu mọc lại, vết thương bắt đầu liền miệng, rắn chị rất đau đớn, mắt nó đỏ ngầu lên.

Khi dược tính lạnh của hoa Bạch Tuyết giúp hàn gắn và hồi sinh những xương cốt đã đứt lìa thì dược tính nóng của Sắc Châu giúp điều chỉnh để phần xương cốt ấy không bị đóng băng. Cực âm và cực hàn đối kháng nhau như vậy khiến cơ thể rắn chị run lên liên hồi. Rắn em rất hốt hoảng, vội trườn đến bên chị mình.

Khi thấy vết thương của rắn chị liền da và lành lại, ai cũng đều vui mừng, nhưng chỉ trong thoáng chốc, Ưu Linh cảm nhận hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt, xương của rắn chị chuyển thành màu trắng quá nhanh. Cảm thấy sự bất ổn, biết rằng dược tính của hoa Sắc Châu không đi nhanh kịp bằng hàn tính của hoa Bạch Tuyết, bởi bản thân rắn là loài cực hàn nay gặp hoa Bạch Tuyết, yếu tố hàn này gặp nhau đã đẩy hàn khí lên cực điểm. Ưu Linh lập tức quyết định trước tình huống cấp bách ấy, chính là dùng dùng ngọc ưu linh của chính mình mới có thể khiến cho dược tính của Sắc Châu di duyển nhanh hơn.

Ưu Linh liền đến bên cạnh, dùng Ưu Linh trâm ngọc cắt tay mình, nhỏ máu vào vết thương của rắn chị. Thiên Long hốt hoảng cầm lấy tay của Ưu Linh. Lúc ấy bỗng toàn thân rắn chị trở nên trong suốt, xương và máu đều thấy rõ, dòng máu của Ưu Linh có ngọc ưu linh hòa cùng dược chất hoa Sắc Châu đuổi kịp và điều chỉnh hàn tính của hoa Bạch Tuyết đến đó.

Trong một vài canh giờ, toàn thân rắn chị được chữa lành. Đây là một nhân duyên chưa từng có tại cõi trời Thiên Hoa. Loài rắn sống từ niên sử trước có thể hồi sinh kỳ diệu như vậy. Thiên Long đỡ lấy Ưu Linh, Ưu Linh hơi choáng váng nhưng kịp lấy lại tinh thần để cho đôi rắn được yên tâm.

Rắn chị sống lại, rắn em mừng rỡ bò đến bên chị mình, đôi rắn quấn quýt vào nhau, cùng nhau cúi đầu, cám ơn vì đã cứu mạng. Rắn chị và rắn em bay lên bức tường hoa Hoàng Khương, vui đùa bên từng bông hoa. Đó là một cảnh tượng rất đẹp, hoa Hoàng Khương khoe sắc óng ánh, tỏa ra hương thơm chưa từng có. Trong thoáng chốc, đã thấy hình ảnh hai cô gái, trong bộ áo lụa vàng tha thướt đến bên Ưu Linh và Thiên Long. Đó chính là đôi rắn được trở về hình hài của loài người. Rắn em cười khúc khích đáng yêu. Hai chị em cứ quấn quýt lấy Ưu Linh.

Rắn chị nói với Ưu Linh:

"Ta hơn nàng chắc có hơn vạn tuổi rồi, nhưng nàng đã cứu mạng của ta và tha chết cho em ta. Hãy nhận ở ta lòng biết ơn chân thành này, nguyện sẽ ở bên nàng làm thuộc hạ cho đến khi nào nàng trở về vô tận".

"Ưu Linh vì cảm kí©ɧ ŧìиɧ cảm của rắn em dành cho chị của mình, với lại cứu giúp chúng sinh là chuyện nên làm. Xin rắn chị đừng để trong lòng, kiếp này gặp gỡ đã là có nhân duyên, nếu được thì chúng ta hãy xem nhau như chị em. Do Ưu Linh tuổi vẫn còn rất nhỏ, xin được làm em". Ưu Linh đáp lời.

Rắn chị rất đỗi ngạc nhiên trước tiên tử Ưu Linh thuần khiết, hiền thiện như vậy. Rắn chị vui mừng cùng rắn em kết tình chị em với Ưu Linh. Đã đến lúc phải quay về Hoa Linh điện. Cả hai từ giã đôi rắn, trước khi đi, đôi rắn đã xin Ưu Linh đặt cho cả hai tên gọi, để mai này có gặp sẽ gọi tên nhau.

Ưu Linh cười mỉm cười nói với Thiên Long:

"Anh đặt tên cho rắn chị và rắn em nhé. Chị em rắn sẽ rất vui".

Thiên Long gật đầu đồng ý rồi nói:

"Trong Uyển Uyển toàn thư ghi chép lại rằng, hai chị em rắn được gọi là Song Uyển xà. Uyển chính là Uyên Nguyên, là cổ xưa, lại được giao nhiệm vụ trông chừng hoa Hoàng Khương. Do thiên kiếp mà phải chịu bao đau đớn, nhờ có hoa Hoàng Khương duy trì được tính mạng. Nay lấy tên của hoa làm tên để giữ mãi mối nhân duyên với hoa. Nay gọi rắn chị là Uyên Hoàng và rắn em là Uyên Khương. Em thấy thế nào Ưu Linh?"

"Dạ, em thấy rất hay. Hai chị em rắn có hài lòng không?" Ưu Linh nói.

"Uyên Khương rất hài lòng". Rắn em nhanh nhảu đáp.

Cả ba, Ưu Linh, Thiên Long và Uyên Hoàng đều cười to trước sự tinh nghịch và đáng yêu của Uyên Khương.

Thiên Long nói với Ưu Linh:

"Chúng ta nán lại một chút để anh dạy cho Uyên Khương một số y thuật, để Uyên Khương chăm sóc cho Uyên Hoàng vừa hồi phục".

"Em thấy ý kiến của anh thật hay". Ưu Linh đáp lời.

Trong khi, Thiên Long dạy cho Uyên Khương thì Uyên Hoàng đến bên cạnh Ưu Linh, đưa cho Ưu Linh một viên ngọc màu xanh và nói:

"Ưu Linh, chị có cảm nhận trong lòng em có rất nhiều tâm sự. Khi máu của em hòa cùng máu của chị, chị cảm nhận được, nội tâm em đang nóng bừng, ngọc Ưu Linh tương truyền mát mẻ, nhưng nay tỏa ra sức nóng, tất cả những điều đó cho thấy tâm em đang bất an.

Vòng Hoa Linh lại sắp xuất hiện trong cõi trời Thiên Hoa, chị có dự cảm sẽ có thiên kiếp đến với em. Em hãy nuốt lấy viên ngọc này, nó tên là ngọc Khứ Hồi. Nó không thể sánh với ngọc ưu linh nhưng có một điều nó làm được, đó là, dù có xảy ra bất kỳ điều gì, vũ trụ và càn khôn có xoay chuyển thì em sẽ không bao giờ quên đi ký ức của mình".

Ưu Linh nghe Uyên Hoàng nói như vậy thì vô cùng xúc động. Nàng không muốn nhận ngọc Khứ Hồi, nhưng trước tấm lòng cùa Uyên Hoàng, nàng đồng ý.

Uyên Hoàng vuốt tóc của Ưu Linh, khẽ đưa mắt nhìn về thần Thiên Long, Ưu Linh cũng nhìn về phía Thiên Long. Uyên Hoàng nói:

"Còn nữa, Ưu Linh, chị thấy thần Thiên Long rất có tình cảm với em. Đây là một vị thần trung nghĩa, liêm khiết, là chánh thần. Nay lại đem lòng quan tâm, yêu mến em, cùng bên nhau tu tập, làm việc nghĩa lợi cho chúng sinh thì nhất định phải càng trân quý. Đừng vì một chút sự hiểu lầm, hay tự ti, hay giận dỗi mà đánh mất. Mọi việc trên đời này đều rất vô thường, mọi cảm xúc, mọi cảm giác cũng như vậy. Em có biết không, thời điểm quan trọng nhất chính là giây phút hiện tại, người quan trọng nhất là người bên cạnh mình".

Ưu Linh hơi thẹn thùng nhìn Uyên Hoàng nói:

"Chị có cái nhìn thật sâu sắc. Em chắc không thể giấu chị chuyện gì được".

"Có thời gian em hãy đến đây, chị em mình trò chuyện, tâm sự. Em sẽ vui hơn". Uyên Hoàng mỉm cười nhẹ nhàng nói với Ưu Linh.

Ưu Linh mỉm cười e thẹn, đầy lòng biết ơn trước Uyên Hoàng. Những lời khuyên của Uyên Hoàng như dòng nước mát lành chảy tràn qua tâm khảm đang khô cằn, tổn thương của Ưu Linh. Ưu Linh nhìn Thiên Long mà trong lòng tràn dâng niềm yêu mến và thương yêu vô hạn.

Trong rừng Dược Thảo - bên kia thế giới, những độc chất của Đoạn Trường Thủy không thể phát huy tác dụng, khiến Ưu Linh cũng điềm đạm, thanh thản hơn rất nhiều. Trong lòng cũng đầy niềm tin với Thiên Long. Trên Diệp Xa để trở về Hoa Linh điện, Ưu Linh mỉm cười, nói chuyện với Thiên Long nhiều hơn.