Chương 21: Không thể nói

1449 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 21: Không thể nói

Chương 21: Không Thể Nói

Trong Cung Bắc Giáp, trên chiếc giường hoa, Ưu Linh tiên tử trở mình sau ba ngày hôn mê, khi tỉnh dậy hình ảnh đầu tiên trong lòng vẫn chính là Thiên Long. Ưu Linh không thể dừng lại việc nghĩ đến Thiên Long, càng không thể quên đi hình bóng ấy. Nàng tự hỏi lòng, vì sao Thiên Long lại như vậy? Nàng đã làm sai điều gì? Bao sinh tử đã trải qua chẳng lẽ với Thiên Long chỉ là thoáng qua, là sương sẽ tan khi gặp nắng, là mây sẽ bay khi gặp gió?

Cả ngày, Ưu Linh vẫn thẫn thờ như vậy, đôi mắt nàng luôn đẫm ướt vì những giọt lệ, không lúc nào khô ráo được, sự thương tâm quả thực quá lớn, vượt ngưỡng chịu đựng của một vị tiên.

Bước từng bước trong vô định, Ưu Linh đi xuyên qua từng con đường dẫn đến Thất Linh Lan. Những bông hoa Bách Hợp, hoa Dạ Lan dập duềnh theo cơn gió mang nỗi buồn phiêu linh. Những tiên tử sau khi thọ trai thì đi Kinh hành, hoặc đem hoa cúng dường cho các vị Phật. Mọi việc vẫn diễn ra rộn rịp như vậy nhưng qua đôi mắt của Ưu Linh mọi việc như không hề tồn tại.

Kể từ đó, Tiên tử né tránh không gặp Thiên Long. Những lần họp mặt cho việc bảo vệ Hoa Linh Điện, Thiên Long nhìn thấy Ưu Linh liền gọi hỏi han mọi việc, hỏi thăm sức khỏe của Ưu Linh có hồi phục hay chưa. Nhưng Ưu Linh chỉ trả lời qua loa, hoặc im lặng rồi lập tức trở về Thất Linh Lan.

Thấy Ưu Linh luôn né tránh mình như vậy, Thiên Long cũng cảm thấy buồn trong lòng. Dù Ưu Linh tỏ ra xa cách với mình nhưng Thiên Long vẫn nhẫn nại, luôn bên cạnh, luôn dành sự quan tâm cho tiên tử. Thiên Long nghĩ rằng có lẽ Ưu Linh chưa hồi phục lại sau cơn bệnh nặng, hoặc tâm tình nàng cũng không vui vì trong quá khứ tại đầm Nam Du đã có nhiều chuyện xảy ra. Thiên Long luôn lo lắng Ưu Linh sẽ mặc cảm, tự ti hoặc suy nghĩ quá nhiều, vì thế chàng luôn hết lòng nâng đỡ tinh thần cho Ưu Linh.

Mỗi lần gặp nhau hiếm hoi, Thiên Long vẫn luôn để ý tìm Ưu Linh, rồi trò chuyện để Ưu Linh không còn xa cách với mình, nhưng vì trong lòng Ưu Linh còn nhiều gút mắc không thể tháo gỡ mà trước sự quan tâm của Thiên Long, càng làm cho Ưu Linh đau đớn, nàng càng rời xa. Bởi nàng luôn mặc định trong lòng, mình không xứng đáng với Thiên Long và trong lòng của Thiên Long đã có người khác rồi.

Mỗi ngày, từ khi mặt trời lên đến khi mặt trời xuống núi, vô vàn những suy nghĩ lướt qua trong trí của Ưu Linh. Độc của Đoạn Trường Thủy đã không còn nhưng vết thương trong tâm đã ngày càng lan rộng ăn sâu vào trong tâm khảm. Sự đau khổ của Ưu Linh cứ âm thầm dai dẳng như vậy.

Nàng cảm thấy rất đau lòng và cảm thấy giận Thiên Long, lúc thì trách hờn, lúc lại tự ti, mặc cảm. Nàng muốn quên đi tất cả những ngày tháng đã qua, quên đi những lúc thập tử nhất sinh cùng Thiên Long, quên đi tình cảm của mình dành cho Thiên Long, quên đi những cử chỉ thân mật, những lời nói ngọt ngào, sự quan tâm hết mực Thiên Long dành cho mình.

Giờ đây, mỗi khi nhớ lại những hình ảnh ấy, những lời nói ấy, như con dao cùn cứa từng nhát chậm chạp vào lòng, gây nên nỗi đau cùng cực như thấu trời xanh. Hàng ngàn lần, Ưu Linh muốn uống rượu Vong Tình để quên đi tất cả những gì đã qua. Nhưng mỗi khi nhấc chén đến môi thì nàng lại khóc. Thật sự quên đi tất cả những chuyện này sẽ giải quyết được sao, loại rượu này một khi đã uống sẽ làm quên đi tất cả những ký ức bao gồm đoạn ký ức đau khổ của người trải qua.

Những giây phút an lạc, hạnh phúc tại núi Giao Linh này thật sự quá quý giá, những tiên tử đã từng ở bên nàng, Biên Niên lão tiên tử luôn yêu thương nàng, cả tiên tử Ly Kha luôn bảo vệ nàng từng chút một, cả nhiệm vụ bảo vệ Hoa Linh Điện. Tất cả phải quên đi sao bởi vì sự đau khổ với một người.

Rượu Vong Tình bao lần rót rồi bao lần từ bỏ. Ưu Linh dằn vặt mãi trong tâm khảm, tình yêu là như thế này hay sao, nó làm cho người đã rơi vào lưới tình phải khổ đau, muốn quên không thể quên, muốn thương không thể thương.

Một đêm trăng Ưu Linh ngồi bên dòng Suối An Lạc bên ngoài Hoa Linh điện, nơi mà nàng và Thiên Long cùng ngồi bên nhau trước khi tìm Hoa Bạch Tuyết và Hoa Sắc Châu để cứu rắn chị. Cảnh vật vẫn đẹp như vậy nhưng lòng người thì ưu tư nặng trĩu. Cảm nhận được một luồng tiên khí mát mẻ, thanh lương, Ưu Linh quay đầu nhìn lại và biết ngay đó là tiên tử Ly Kha.

Ly Kha vốn đã yêu mến Ưu Linh, từ nhỏ lớn lên cùng nhau thành đôi tri kỷ. Ly Kha luôn bên cạnh Ưu Linh những lúc vui buồn. Mặc dầu, trong lòng đã đem lòng thương yêu Ưu Linh, nhưng Ly Kha không hề nói ra, chỉ nhất tâm bên cạnh bảo vệ.

Ly Kha ngồi xuống bên cạnh Ưu Linh và im lặng, Ưu Linh cảm nhận mình được yêu thương rất nhiều, thông cảm rất nhiều, những ẩn ức trong tâm dồn nén bật ra thành tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn ngào. Nàng nói trong nước mắt:

"Em muốn rời xa nơi này, em thật sự quá đau lòng, em cảm thấy rất mệt mỏi, em muốn quên đi những tình cảm của mình dành cho Thần Thiên Long."

Ly Kha lặng im nghe Ưu Linh nói hết những đau khổ trong lòng, biết người mình yêu thương đã vướng tình kiếp với Thần Thiên Long. Ly Kha cảm thấy tim mình đau nhói, cảm thấy rất buồn, nhưng sự yêu thương quá lớn dành cho Ưu Linh giúp Ly Kha vượt qua những tình cảm ích kỷ, nhỏ nhen bình thường. Ly Kha cảm thấy yêu thương Ưu Linh vô hạn, bởi vì quá thương Thiên Long mà tiên tử mình yêu thương phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

Trên thế gian này, mong muốn yêu thương mà không thể là khổ, phải quên đi người mình thương là khổ và nhìn người mình yêu thương đến bên người khác cũng là khúc đoạn trường.

Ly Kha cất tiếng nói vỗ về Ưu Linh:

"Em đừng suy nghĩ nhiều quá, mọi việc đều có nhân quả, giờ em trốn tránh không đối diện trước thực tại, những đau khổ vẫn nằm đó mà không thể hóa giải được. Giờ hãy bình tâm lại, lúc nhỏ anh và em thường được lão Biên Niên tử dạy rằng:" Khi gặp bất cứ khó khăn đau khổ nào các con hãy quay về với chính mình, hãy ngồi yên lặng trong chánh niệm, lúc đó những tâm hành đau khổ, sân hận, tham lam lắng xuống, con sẽ nhận ra bộ mặt thật của đau khổ đang vây bủa lấy con ". Em còn nhớ chứ, có phải mấy hôm nay, em suy nghĩ nhiều đến không ngủ được, còn không thiết gì ăn uống phải không? Khiến cơ thể gầy mòn, tinh thần rệu rã như vầy. Hãy nghe lời anh, về Thất Linh Lan để tịnh dưỡng."

Ưu Linh nghe từng lời của Ly Kha và nhớ lại những ngày qua mình đã quên mình, buông thả bản thân, đã đắm chìm trong đau khổ, sân hận. Ly Kha là người mà Ưu Linh luôn tin tưởng, quý mến, nghe được những lời của Ly Kha, Ưu Linh như sực tỉnh và thấy lòng dịu lại, nàng mỉm cười nhìn Ly Kha và nói:

"Em sẽ nghe lời anh."

"Em vẫn luôn nhỏ bé như vậy." Ly Kha mỉm cười và nói với Ưu Linh.