Chương 23: Bỉ ngạn hoa

1788 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 23: Bỉ ngạn hoa

Chương 23: Bỉ Ngạn Hoa

Từ xa cung Bắc Giáp hiện ra thật uy nghiêm, bên ngoài cung tràn ngập những bông hoa Hỉ Ngọc trắng muốt. Vừa đi vừa luồng tay qua những đóa Hỉ Ngọc đung đưa trong gió nàng cất tiếng gọi lão tiên tử:

"Lão tiên tử ơi, con đã về rồi đây".

Biên Niên lão tiên tử thấy Ưu Linh rất vui mừng, đáp lời:

"Con đã về rồi à. Sao không ở Thất Linh Lan để tịnh dưỡng thêm".

"Vì con nhớ người rồi". Ưu Linh nói.

"Thật ư, để ta nhìn con xem. Con đã gầy đi nhiều lắm. Con đã khỏe hơn chưa". Biên Niên lão tiên tử.

Ưu Linh nhìn Biên Niên lão tiên tử thấy trong ánh mắt của Người biết bao lo lắng, thương yêu. Nàng nói trong hiền hòa:

"Lão tiên tử hãy yên tâm, con đã khỏe hơn nhiều rồi, tâm đã bình an hơn, con nhất định mau chóng khỏe lại".

"Nhất định phải khỏe lại con nhé. Trên vũ trụ này không gì tồn tại mãi cả, mọi việc đều rất vô thường. Buồn vui hợp tan đều là quy luật". Biên Niên lão tiên tử mỉm cười nói.

Những lời Biên Niên lão tiên tử nói như thấu tâm can, khiến nàng không khỏi xúc động nghẹn ngào.

Biên Niên lão tiên tử xoa đầu của Ưu Linh rồi nói:

"Xem kìa con vẫn như lúc nhỏ vậy. Thôi đừng ở đó nữa, vào đây hái Đào Nhung với ta. Đào Nhung đã đến kỳ thu hoạch, từng trái đào mọng nước trông rất ngon lành. Hôm nay là ngày rằm con hãy hái một ít Đào Nhung và Mạn Đà La hoa đem cúng dường các Đức Phật ở khắp cõi thế giới. Ngài là bậc thầy của Chư thiên, Phạm Thiên và Nhân loại.

Chúng ta nên cung kính cúng dường đến Ngài. Khi Ngài xuất hiện đã tìm ra con đường thoát khổ cho chúng sinh đó là Tứ Diệu Đế, cũng như pháp môn thiền Tứ Niệm Xứ giúp cho mọi người nhận chân được bản chất của khổ mà hướng tới giải thoát ra khỏi sinh tử luân hồi. Chúng ta là tiên sống trên cõi trời nhưng vẫn còn nằm trong vòng luân hồi, lục đạo cho nên nhất định phải cố gắng tu tập và luôn tôn kính Ngài."

"Con xin nghe lời". Ưu Linh nói.

Ưu Linh lòng đầy hoan hỷ khi nghe Biên Niên lão tiên tử nói. Vườn Đào Nhung hiện ra trước mắt thật đẹp làm sao. Thân đào to lớn, là loại cây đã sinh trưởng hàng vạn năm. Vào mùa Đào chín toàn vườn rực lên ánh nhung hồng làm sáng cả một vùng. Những hoa đào nở muộn còn sót lại khẽ đung đưa trong làn gió thanh mát. Vài cánh hoa đào hồng phớt theo làn gió nhẹ nhàng lướt trong vườn. Ưu Linh cẩn thận hái từng quả đào xuống, bỏ vào giỏ mây, mỗi hành động cũng không quên thực hiện trong chánh niệm. Sau khi hái đào xong tiên tử cùng với tiên tử Ly Kha và tiên tử Loan Châu cùng đi nhặt hoa Mạn Đà La.

Cả ba tiên tử cùng lên Diệp Xa bay lên tầng trời Tam Thập Tam Thiên, ở đó gần cõi nước Phật có rất nhiều hoa Mạn Đà La. Ưu Linh cũng vận một bộ áo màu trắng muốt. Càng tới gần cung trời Tam Thập Tam Thiên, những bông hoa Mạn Đà La hiện ra thật đẹp, trắng toát cả một vùng. Những cánh hoa trắng thanh khiết lay theo gió, tỏa ra hương thơm dịu ngọt làm tinh thần rất bình ổn, tỉnh táo. Nhìn hoa thôi mà tâm tình người ngắm cũng đã thấy vui vẻ, an lạc.

"Đúng là loài hoa của sự giác ngộ". Ưu Linh cười nói với Ly Kha.

"Vì hoa đã buông bỏ được những chấp niệm trong lòng. Ưu Linh, em có còn chấp niệm hay không?" Ly Kha vừa nói vừa nhìn Ưu Linh cười thật tươi.

"Ly Kha huynh trêu muội". Ưu Linh thẹn thùng.

Ưu Linh cười thật tươi. Nàng đưa tay nâng một bông hoa Mạn Đà La, hoa trắng muốt, nhụy hoa cong vυ"t đưa thẳng lên bầu trời.

Giọng hơi trầm ngâm, Ưu Linh nói với Ly Kha:

"Em từng nghe nói về nguồn gốc của loài hoa này. Nó có tên là hoa Bỉ Ngạn. Hoa và lá của bỉ ngạn tượng trưng cho hai người yêu nhau nhưng vĩnh viễn phải xa lìa. " Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Ngàn năm lá sinh, ngàn năm lá diệt. Hoa hiện hữu thì không có lá, lá hiện hữu thì không có hoa, tưởng niệm bao nhiêu cũng không gặp lại. Lá và hoa vĩnh viễn không có khả năng ở cùng thời kỳ tồn tại, đời đời kiếp đều bỏ lỡ lẫn nhau . "Nó có đến 3 phân thân. Mạn Châu Sa màu đỏ, Mạn Đà La màu trắng và Mạn Hoàng Sa Hoa màu vàng. Bông hoa có nhụy cong hướng thẳng lên bầu trời như hỏi cho nỗi thống khổ bi thương của mình.

Nhìn hoa Bỉ Ngạn, Ưu Linh cảm thấy thương cho hoa vô cùng, vì phải chịu cảnh chia ly như vậy. Nàng thoáng buồn qua nét mi. Ưu Linh bỗng nhớ lại những kinh nghiệm trước đây mình có trong khi thiền định. Mọi cảm xúc vô thường rồi cũng trôi qua. Nàng nhận ra mình đang cảm thấy buồn trong lòng. Âu cũng là nhân duyên. Mọi việc do duyên mà thành cũng vì duyên mà diệt. Những bông hoa này sớm đã có nhân duyên của nó. Và sự hình thành nên cũng do những nhân duyên từ vô thỉ kiếp.

Loan Châu thấy Ưu Linh thoáng ưu tư, liền đến bên cạnh vuốt mái tóc của Ưu Linh, an ủi tiên tử.

" Ưu Linh tiên tử, mọi việc rồi cũng sẽ ổn thôi, bất cứ việc gì trên đời này rồi cũng sẽ trôi qua. Đến như những bông hoa Bỉ Ngạn rồi cũng trở thành truyền thuyết trong ba giới. Quan trọng nhất là trong giây phút hiện tại này ".

Ưu Linh cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, vì nhận được quá nhiều sự yêu thương từ các vị tiên tử bên cạnh. Nàng nhẹ nhàng để những bông hoa Mạn Đà La trắng muốt tinh khiết vào giỏ mây. Chỉ một lúc sau cả ba tiên tử đã nhặt đầy các giỏ hoa.

Cả ba tiên tử trong thoáng chốc đã đến cõi nước Phật. Ở cõi đó toàn là cây báu, màng báu giăng khắp nơi, từng đợt gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh Pháp vi diệu ngày đêm. Từng con đường đều dát những vàng bạc, xà cừ, những hồ nước trong xanh chứa đầy nước thanh khiết, bao quanh hồ là những viên ngọc báu.

Từ xa Ưu Linh đã thấy Đức Phật đang ngồi thuyết pháp cho đại chúng. Đại chúng rất đông hơn mấy do tuần, không thể tính đếm, không gian rất lặng yên, mỗi người đều im lặng thánh thiện lắng tai nghe từng lời Pháp từ kim khẩu của Đức Thế Tôn. Ngài uy nghiêm với 32 tướng tốt, 80 vẻ đẹp, khi nhìn Ngài, tâm của chúng sinh rất an vui và hoan hỷ. Ưu Linh cứ nhìn ngắm mãi trong lòng dâng lên niềm tôn kính vô biên. Nàng cùng hàng vạn chúng tiên rải từng đợt hoa Mạn Đà La dâng cúng lên Đức Phật. Đại chúng dâng lên lời Sadhu! Sadhu! Sadhu! Vang rền cả cung trời.

Trên đường trở về cõi trời Thiên Hoa, bên tai nàng vẫn như nghe lời của Thế Tôn:" Ai rồi cũng già, không ai thoát khỏi già, ai rồi cũng bệnh không ai thoát khỏi bệnh, ai rồi cũng chết không ai thoát khỏi chết, ai rồi cũng phải xa rời người mình yêu thương. Mỗi người là chủ nghiệp của chính mình. Mỗi người là ông chủ của việc mình tạo ra. Mỗi người đều có tiền nhân hậu quả của việc mình làm. Vì vậy, bất luận người đó đã làm gì là việc lành hay việc xấu. Người đó sẽ tự nhận quả đã trồng. "

Chia tay Loan Châu và Ly Kha, Ưu Linh trở về thất Linh Lan. Trong đêm khuya khi thiền định, Ưu Linh quán chiếu lại tất cả những gì đã qua. Nhớ lại lời nói của Đức Thế Tôn nàng như trút bỏ xuống được gánh nặng của chính mình.

" Giữa mình và Thiên Long, Tiểu Vũ đã có nhân duyên như thếnào mà hôm nay lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. Chấp nhận hiện tại một cách tích cực hơn, để cố gắng làm nhiều điều tốt hơn hay là phản ứng lại, chối bỏ, muốn sự việc phải theo ý mình, sẽ làm cho sự việc thêm phần tồi tệ.

Thiên Long là người mà mình đã yêu thương nhưng có chắc rằng mình sẽ được ở bên Thiên Long mãi mãi, đâu thể bắt buột thần Thiên Long chỉ dành tình cảm cho mình, Thiên Long còn nhiều duyên nghiệp khác của chàng. Thiên Long chỉ là một vị thần xuất hiện trong đời mình trong một khoảng thời gian nào đó rồi cũng sẽ rời đi. Mọi việc không bao giờ có thể như ý mình, mọi việc đều rất vô thường và thay đổi, không ai biết trước được điều gì, vậy thì tại sao không sống thật tốt trong hiện tại này."

Bất giác Ưu Linh mỉm cười trong thanh thản. Một ngọn gió vô tình lướt qua làm cho ngọn đèn phụt tắt, nàng đi thắp thêm một chén đèn khác nữa. Gió ngoài thất Linh Lan thổi to hơn, nàng đứng dậy vén rèm bước ra mỏm Hoàng Yến.

Núi Giao Linh đang trong giấc ngủ say nồng. Rừng dây Như Không không lấp lánh bao bọc lấy Hoa Linh Điện. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt mưa rơi xuống đôi vai gầy của tiên tử. Ưu Linh đưa tay hứng từng giọt nước mưa mát lành, ngọt dịu. Giống như bỏ được tảng đá nặng ở trong lòng, Ưu Linh thấy lòng thật nhẹ nhàng, bình yên. Tiên tử nhớ đến Thần Thiên Long, tiên tử thấy mình quá trẻ con và vô minh, đã làm cho Thần Thiên Long phải bận tâm nhiều như vậy.