Chương 49: Cận tử

1435 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 49: Cận tử

Chương 49: Cận tử

Sau khi cho Ưu Linh uống thuốc và an ủi tiên tử, Thiên Long muốn tiên tử nghỉ ngơi nên đã dặn dò:

"Em nghe lời anh hãy ngủ thêm một chút nữa".

Ưu Linh nghe lời Thiên Long nhắm mắt lại. Ngồi ngắm người mình yêu thương đang say giấc, Thiên Long nghe nhẹ ấm trong tim. Cầm tay của Ưu Linh, đôi tay mềm mại nhưng gầy xanh, đang buông thỏng, chàng mong muốn chỉ một điều thôi có thể nắm bàn tay nhỏ bé này đi khắp cùng trời cuối đất, mãi mãi bên nhau.

Tay nàng trong tay chàng, những hạt ngọc ưu linh mịn màng chảy qua kẽ tay chàng. Thiên Long, lòng đau như cắt, thầm nghĩ trong tâm: "Ta phải làm sao đây Ưu Linh".

* * *

Ưu Linh vừa nhắm mắt liền lạc vào mộng cảnh, nàng bất ngờ trước những cảnh vật hiện ra: "Đây là đâu mà đẹp như thế!" Cả một rừng hoa trước mắt. Ưu Linh đi mãi đi mãi. Từng cơn gió đi qua là từng đợt mưa hoa bay bay. Một dòng suối hiện ra trước mắt, hoa hai bên suối màu xanh thiên thanh, nhị màu vàng rực, hoa e lệ nép bên mép nước. Nước suối trong và ấm quá. Những thảm hoa như thế trải dài mênh mông. Nàng đứng trước cảnh thiên tuyệt đẹp nhưng hoàn toàn không biết đó là nơi nào.

Thiên Long không thể nắm lấy tay Ưu Linh được nữa. Những viên ngọc Ưu Linh xuất ly ra khỏi cơ thể tiên tử ngày càng nhiều, bàn tay nàng như hóa thành cát ngọc. Toàn thân Ưu Linh lạnh toát. Tuy nhiên gương mặt lại thanh thản, hồng hào.

"Ưu Linh em tỉnh lại đi. Ưu Linh, Ưu Linh". Tiếng của Thiên Long gọi Ưu Linh vang khắp cả điện.

Thiên Long lấy bàn tay của mình áp lên má của tiên tử. Nói trong tuyệt vọng: "Đã đến lúc em rời xa anh rồi ư. Tiên khí của em quá mạnh. Anh không thể vào được giấc mộng của em. Em đang đi đâu. Nếu có thể cảm nhận được lòng mong mỏi của anh, xin em hãy quay về."

Ưu Linh muốn xuống suối để chơi, nàng muốn lên chiếc thuyền bên suối, nhưng nàng bỗng thấy Thiên Long đứng trên bờ đưa tay về phía mình, Thiên Long đang gọi nàng: "Em muốn đi đâu vậy. Về thôi, anh chờ em lâu lắm rồi!".

Ưu Linh mỉm cười đưa tay cho Thiên Long. Thiên Long nắm tay Ưu Linh cả hai bay lên không trung xuyên qua những đám mây trắng bồng bềnh. Khi nhìn xuống bên dưới là dòng cửu tuyền dẫn về cõi chết.

Thiên Long cảm nhận Ưu Linh cử động nhỏ ở ngón tay. Chàng mừng rỡ gọi Ưu Linh:

"Em thức dậy rồi ư? Em có mệt lắm không? Em thấy trong người thế nào?"

Thiên Long quay đi che giấu giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi khóe mắt. Cảm giác sắp mất đi người mình thương yêu nhất, đau buốt và dày vò tâm can như thế này sao. Vì không thể để Ưu Linh lo lắng. Chàng cố gắng thể hiện mọi việc đều bình thường.

Ưu Linh thấy Thiên Long như thế, tiên tử xót xa vô cùng. Tiên tử nói với Thiên Long:

"Em muốn ăn mứt anh đào".

Thiên Long nói vội:

"Để anh đi lấy cho em".

Ưu Linh vừa ăn mứt anh đào vừa kể giấc mơ kì lạ cho Thiên Long nghe:

"Em nằm mơ anh à. Nhưng tới lúc sắp được đi chơi, anh lại gọi em về".

"Sau này, khi anh gọi em, em nhất định phải về ngay nhé. Không thôi anh sẽ lo lắng lắm". Thiên Long nói.

Cả giường nàng tràn ngập hoa Hỉ Ngọc. Nàng nhìn Thiên Long rồi mỉm cười.

Màn đêm buông xuống, Ưu Linh kêu Thiên Long đi nghỉ mãi chàng mới chịu đi. Thiên Long đã bên cạnh chăm sóc cho Ưu Linh kể từ khi trở về từ Thiên Niên Lao, thần chưa một phút nghỉ ngơi, lại vừa tốn hàng trăm năm tiên khí, chịu đựng vết thương do lá Trắc Bách gây ra. Trông thần tiều tuỵ đi hẳn. Thiên Long vì quá yêu thương Ưu Linh nào còn nghĩ đến bản thân mình.

Thiên Long đến nằm bên cạnh Ưu Linh thật nhẹ nhàng. Đưa cánh tay rắn rỏi của mình luồn qua tóc Ưu Linh, để Ưu Linh có thể gối đầu lên tay chàng mà ngủ. Chàng khẽ cúi đầu hôn lên trán của Ưu Linh. Ưu Linh nhìn Thiên Long âu yếm mỉm cười.

Thiên Long nhẹ nhàng nói với Ưu Linh:

"Em ngủ đi, đã có anh bên cạnh rồi".

Ưu Linh mỉm cười đáp lời:

"Thiên Long, đêm an lành nhé!"

Thiên Long vì trọng thương chỉ trong chốc lát đã ngủ say. Ưu Linh ngắm Thiên Long đang ngủ, lòng dâng lên niềm thương yêu vô hạn. Nàng nhìn vào khuôn mặt của Thiên Long, sống mũi thật cao, đôi chân mày thật đậm. Nàng muốn ghi nhớ tất cả, nàng muốn ghi nhớ mãi hình ảnh Thiên Long trong tim.

Ưu Linh không ngủ được, vì nàng biết đêm nay có thể sẽ là đêm cuối nàng còn ở trên dương thế. Giấc mơ trưa nay là điềm báo mộng. Nàng biết nhưng lại giả vờ, chàng biết nhưng lại làm như không biết. Cả hai đều hướng về nhau những không bao giờ có thể chung lối được nữa rồi.

Ưu Linh thấy ngực mình đau nhói, nàng trở mình thật khẽ đi ra ngoài, từng bước chân nàng đi, ngọc ưu linh rơi lả tả, hoa Hỉ Ngọc mọc không ngừng, nàng vô cùng yếu ớt.

Vịn tay vào cầu thang để đứng vững hơn, nàng nhìn những ngôi sao trên bầu trời, biết bao nhiêu là ngôi sao nhấp nháy, nhấp nháy như hàng ngàn giọt nước mắt đau thương sắp tiễn biễn nữ tiên tử tài hoa nhưng bạc mệnh. Gió đêm thổi lạnh, nàng không đứng vững nữa đã ngã bên những bông hoa Hỉ Ngọc hồng trắng. Xung quanh nàng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, nàng thấy Mạn Hoàng Sa Hoa lung linh lay nhẹ trong gió giữa màn đêm dày đặc.

Sương đêm rơi lạnh, vương trên mái tóc mây của Ưu Linh, nàng nhìn vào khoảng không vô định của trời đêm mà nghe mệt mỏi vô cùng. Những suy nghĩ hiện lên trong tâm của Ưu Linh: "Trong thế giới mong manh này điều gì thực sự là hạnh phúc, tranh đấu, tranh giành, mưu hại, yêu thương nhưng không thành, bao nhiêu là mâu thuẫn, hiểu lầm bao giờ mới chấm hết, mọi thứ hiện hữu đều là khổ, có phải chăng khổ chính là sự vắng mặt của hạnh phúc và hạnh phúc chỉ là sự vắng mặt của khổ đau". Lúc này đây, Ưu Linh đầy hoài nghi, nàng không hiểu chính mình. Chỉ thấy nỗi cô đơn bao bọc, ngày càng lớn, đôi mắt của Ưu Linh dần khép lại, những ánh sao trên nền trời cũng mờ dần, mờ dần rồi tắt hẳn qua làn mi của tiên tử.

Thiên Long đứng trong rèm nhìn thấy Ưu Linh đang chịu đựng sự giày vò của thống khổ trên thân và cả tâm mà không sao giúp được. Đây chính là giây phút cận tử của mỗi tiên tử khi sắp trở về Vô Tận, tất cả những nỗi đau khổ, hạnh phúc trong lòng điều hiển hiện.

Toàn thân Ưu Linh thoát ra hơi lạnh buốt giá, những sợi tơ phi hồn dần hiện lên phân tán thần thức của Ưu Linh. Thiên Long không thể cầm lòng, chàng dùng Bích Huyền kiếm chặt đứt những sợi tơ phi hồn, giữ Ưu Linh ở lại, cũng chính vì làm trái với quy luật và mệnh trời mà Thiên Long đã tổn hết đi công lực của ngàn năm tu luyện. Thiên Long hy sinh tất cả chỉ mong có thể ở bên cạnh Ưu Linh thêm một ngày cuối cùng. Thiên Long bế Ưu Linh lên đặt nàng lên giường, hơ tay mình vào lửa lấy hơi ấm rồi áp vào tay nàng. Ưu Linh cứ thế ngủ say sưa, cơ thể nàng được ấm dần trở lại.