Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồ Bạch Lạc

Chương 53: Dòng thời gian

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Chương 53: Dòng thời gian

Thiên Long trở về Hồ Bạch Lạc với trái tim rỉ máu, lòng vẫn không nguôi thương nhớ về Ưu Linh. Thần ngày ngày lên núi Trắc Bách để chữa lành vết thương do loài Bách Diệp gây ra. Như lời đã hứa với Dược Sư Hoa Linh Y, Thiên Long dùng tất cả tâm lực và trí lực cứu giúp cho vạn loài chúng sinh, làm nhiều điều thiện lành cho Tam Giới.

Nhật, Nguyệt luân phiên canh gác ngày đêm, đếm thời gian, thời điểm 1000 năm sắp đến, Thiên Long cầm trên tay đóa Bạch Liên chờ đợi đến giây phút được nhìn thấy Ưu Linh. Những sự việc diễn ra từ sau khi tiên tử Ưu Linh không còn nữa như một dòng chảy trôi qua trong tâm trí của Thần Thiên Long.

"Đã một ngàn năm trôi qua rồi, với ta mọi việc như mới xảy ra ngày hôm qua.

Ngày hôm sau, khi trở về từ Thảo Nguyên Hồng Cúc ta đến Hoa Linh Điện nhưng em đã không còn nữa. Trong lòng anh hy vọng em sẽ vẫn còn đó, vẫn còn bên cạnh anh. Bề ngoài, anh vẫn tỏ vẻ bình thường với tất cả mọi người nhưng trong lòng anh vẫn luôn mong em xuất hiện, chỉ cần một hy vọng nhỏ nhoi anh cũng mong cầu. Một dáng áo quen thuộc, một giọng nói giống em, anh cũng tưởng là em, anh vẫn mong khi quay đầu nhìn lại em vẫn xuất hiện ở đó, với môi cười xinh xắn, em vẫn còn đó cho anh.

Thời gian vô tình đuổi nhau, khi các tiên tử đã ngủ say, anh vẫn không thể nào ngủ được. Nằm trên giường anh trở mình thao thức, một làn gió, một tiếng nói mơ nào của một ai cũng làm anh liên tưởng đến em. Từng đêm anh thao thức mãi, cả trong giấc mơ anh cũng đi tìm em, giữa đám đông tiên tử ồn ào, anh không nhìn thấy em, tâm thức của anh vẫn luôn tìm em, em có biết hay không Ưu Linh? Tại sao trong giấc mơ mà em cũng không thể nào cho anh gặp một lần?

Mặt trời ló dạng, chúng tiên tử lại bắt đầu công việc hằng ngày của mình, mọi việc diễn ra bình thường theo quy luật của nó, nhưng trong tim anh thì luôn mong ngóng em, mong em lại xuất hiện như một năm trước đây trong ngày Viễn Chi so tài. Nhưng em vô tình lắm, em vẫn không xuất hiện. Mấy hôm trước thôi chúng ta còn ngự trên Mây Tím đến thảo nguyên Hồng Cúc, em còn nhớ chứ, mọi việc như mới xảy ra thôi mà giờ em đã ở một nơi rất xa.

Khi một người biến mất, mọi việc vẫn tồn tại nhưng không còn như trước nữa. Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó, nhưng quỹ đạo của anh mất rồi, nó quay cuồng khi thì yêu, khi thì ghét, khi thì hận. Anh hận vì không thể đến bên cạnh em, anh ghét em vì sao em vô tình như thế và anh cũng buồn cho nhân duyên đầy trắc trở, gập nghềnh của anh và em.

Thời gian từng khoảnh khắc chậm chạp trôi qua, 1000 năm với anh như một thiên kiếp, thời gian Vòng Hoa Linh xuất hiện còn lâu như thế, anh biết phải làm sao đây Ưu Linh? Anh chỉ còn biết luôn giữ niềm hy vọng trong lòng, về một ngày mai chúng ta sẽ được gặp lại. Ưu Linh, nếu em trở lại, cả kiếp thần này anh sẽ không để em rời xa mình nữa?"

Phút giây xúc động đi qua, Thiên Long trở về thực tại, thần hướng tâm về Ưu Linh, nguyện mọi đều an lành, hạnh phúc đến với tiên tử, xung quanh thân của Thiên Long một vùng từ trường nhẹ nhàng rung động, lan tỏa dần ra mọi vật.

Giây phút trời đất giao hòa tia sáng từ hoa Bạch Liên trên mỏm thạch trụ ở Hoa Linh Điện tỏa sáng. Thiên Long, một thân áo trắng nhìn về nơi xa xăm, trong một khoảng khắc nhìn thấy được Ưu Linh ở thế giới Viên Thọ. Cũng trong thời gian ấy Ưu Linh dù không còn nhớ Thiên Long nhưng nữ tiên tử chỉ nhìn về hướng của cõi trời Thiên Hoa. Tiên tử nhìn thấy hình ảnh của một vị thần có đôi mắt như biết nói, chứa đựng thật nhiều tình cảm và tâm tư.

Thời gian tích tắc trôi qua, thế giới Tiểu Trụ đã chệch khỏi đường thẳng, Viên Thọ biến mất vào thiên hà. Thiên Long vẫn còn đứng hồi bồi trên mỏm thạch trụ, như vẫn nghe văng vẳng bên tai, tiếng của Ưu Linh thì thầm, khi nàng thoi thóp chút hơi tàn nằm trong vòng tay của mình dưới cây Ma Ni.

Thiên Long nói:

"Ưu Linh, nếu thời gian có quay trở lại em có nguyện ý nhận Hoa Bỉ Ngạn từ anh không?"

"Cho dù thời gian có quay lại em vẫn nguyện ý nhận Hoa Bỉ Ngạn, cho dù là đau thương, nhưng em cũng đã có những khoảnh khắc rất hạnh phúc. Kiếp sống của chúng sinh chẳng phải được tạo thành từng khoảng khắc hay sao. Phù sinh như mộng nhưng có được những khoảng khắc hạnh phúc, vui vẻ như thế này cũng thật quý giá rồi. Nhân sinh vô thường, buồn nhiều, vui ít, cho nên chỉ cần nhớ những lúc vui vẻ là được rồi. Một kiếp sống như một bản trường ca, đoạn nào buồn thì chúng ta hãy buông bỏ bớt để bản trường ca ấy chỉ còn tràn ngập tiếng cười". Ưu Linh mỉm cười nói.

* * *

Trong vô thức, tại mỏm Thạch Trụ, trong hơi lạnh đất trời, Thiên Long bật lên thành tiếng nói:

"Ưu Linh, cho dù phải xa nhau nhưng anh và em đều biết được trong thiên hà này luôn có một người dõi theo mình, điều đó chính là người này luôn có mặt cho người kia. Anh nhất định nhớ những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc của chúng ta. Dù cho em không nhớ, nhưng anh nhớ là được rồi".

Cứ như thế thời gian vẫn không ngừng trôi, cứ mỗi 1000 năm các chúng tiên tại núi Giao Linh lại chứng kiến hình ảnh một vị thần áo trắng đứng trên mỏm thạch trụ tại Hoa Linh Điện, Bạch Liên trên tay ngài phát sáng là lúc rực rỡ nhất nhưng chỉ trong phút chốc liền tiêu biến đi.

Núi Giao Linh từ đấy sống trong cảnh thanh bình, những chú nai con ngơ ngác không còn sợ hãi, những chú thỏ nhởn nhơ gặm cỏ, những bông hoa, cây cỏ đua nhau khoe sắc.

Bề ngoài thần thiên long lạnh như băng, kể từ ấy bao nhiêu thiên nữ đem lòng yêu mến ngài đều chối từ, chỉ một lòng hướng đến vị mộc tiên mà ngài đã thương yêu – Ưu Linh. Mọi người đều cho rằng tiên tử Ưu Linh sẽ vĩnh viễn không thể trở lại nhưng trong lòng Thiên Long biết rất rõ nàng nhất định sẽ trở lại chỉ là thời gian quá dài.

Tiểu Vũ từ khi đến vùng lưỡng địa, đã một lòng ở lại. Chu Tượng sau thời gian trồng Nhung Tuyết, có thể trở về núi Giao Linh nhưng Chu tượng vẫn ở lại bên cạnh Tiểu Vũ. Thời gian dần trôi, Tiểu Vũ đã thành tâm sám hối nhưng trong lòng vẫn còn thương nhớ Thần Thiên Long. Còn Chu tượng thì vẫn một lòng hướng về Tiểu Vũ. Chúng ta luôn nhìn về người phía trước, mà chưa từng một lần khẽ quay lại để biết rằng phía sau mình cũng có một ánh mắt dõi theo.

Loan Châu và Dương Khánh giờ đã thành đôi, cùng nhau hỗ trợ cho Thiên Long bảo vệ Hồ Bạch Lạc.

Thời gian trôi qua thấm thoắt đã gần 5000 năm, ngày Tết trung thu trong năm thứ 4999, tất cả chúng tiên cùng đang tụ họp tham gia hội ngắm trăng tại sảnh Đồng Quy. Ánh trăng sáng vằng vặc treo trên nền trời xanh thẳm, ánh trăng tỏa rạng xuống núi đồi, cây cỏ, hoa lá tại núi Giao Linh. Mọi người cùng thắp lên những ngọn thạch đăng soi sáng khắp nơi, rất nhiều hoa đăng được thả trôi lững lờ trên các dòng suối, mặt hồ tạo nên không gian vô cùng lung linh huyền ảo.

Trời càng về khuya trăng càng lên cao, các chúng tiên về thất nghỉ ngơi, thạch đăng, hoa đăng cũng đã tàn, đêm muộn mang hơi lạnh, ánh trăng nhợt nhạt, buốt giá. Ly Kha thoáng thấy bất an trong lòng, nhìn quanh thì không thấy Thiên Long đâu, Ly Kha vội nói với Dương Khánh cùng Loan Châu:

"Hai em hãy cùng về Hồ Bạch Lạc xem xét tình hình như thế nào? Ta cảm giác như có điều gì đó đang xảy ra, Thiên Long lại không có ở đây, không biết em ấy đã đi đâu?"

Dương Khánh và Loan Châu rất thương Ly Kha. Bao nhiêu năm qua Ly Kha vẫn mãi ôm mối tình si với tiên tử Ưu Linh, nguyên thần Ưu Linh vụn vỡ thì tim của Ly Kha cũng không còn lành lặn như trước nữa. Nếu thần thiên long có thể công khai thể hiện tình cảm của mình thì tiên tử Ly Kha chỉ có thể để nó trong lòng, ánh mắt của Ly Kha từ khi Ưu Linh chết đi cũng đượm nét buồn.

Dương khánh và Loan châu nhìn Ly Kha rồi nói:

"Anh Ly Kha hãy yên tâm, chúng em sẽ đi rà soát ngay, rồi sẽ đi tìm thần Thiên Long".

"Thật vất vả cho hai em, kiểm tra xong hồ Bạch Lạc rồi về thất nghỉ ngơi các em nhé". Ly Kha đáp lời.

Khi Loan Châu và Dương Khánh rời đi rồi, Ly Kha nhìn theo mà lòng vẫn bất an. Tiên tử nói thầm trong lòng mình: "Ta với Ưu Linh từ nhỏ đã gắn bó như tri kỉ, hiểu nhau và thương yêu nhau, như có mối gắn kết vô hình. Đã gần 5000 năm trôi qua cảm giác này chưa từng xuất hiện trở lại, sao hôm nay nó lại trỗi dậy mạnh mẽ như vậy, Ưu Linh có phải là em hay không?"

Loan Châu ngồi trên diệp xa nói với Dương Khánh:

"Trăng tối nay rất sáng nhưng cảm giác rất lạnh lẽo, đã lâu lắm rồi em không có cảm giác này, cảm giác em ngồi bên tiên tử Ưu Linh cùng hái Mạn Đà La Hoa trở lại vô cùng mạnh mẽ. Lại thêm phản ứng của anh Ly Kha, em cảm thấy rất bất an, có khi nào tiên tử Ưu Linh sẽ tái sinh không anh".

Dương Khánh vuốt lên tóc của Loan Châu vỗ về an ủi:

"Không sao đâu em, từ khi tiên tử Ưu Linh trở về vô tận, núi Giao Linh sống trong cảnh yên bình, em ấy cũng rất thuần thiện, có lẽ những nguyên thần của em ấy thức giấc khi thời điểm Vòng Hoa Linh lại sắp xuất hiện. Em đừng quá lo lắng".

Loan Châu mỉm cười tựa đầu vào vai Dương Khánh.

Ưu Linh vốn là người bạn, người chị rất thân với Loan Châu, Ưu Linh lại chịu nhiều đau đớn, khổ sở, nay nguyên thần lại bị tiêu tán không biết bao giờ mới có thể khôi phục trở lại. Trong lòng Loan Châu vẫn không nguôi thương tiếc về người bạn tri kỉ này.

Chẳng mấy chốc, diệp xa đã đến rừng cẩm. Dương Khánh đỡ Loan Châu hạ xuống mặt đất, cả hai cùng niệm chú để mở cánh cửa kết giới của rừng Cẩm để đi vào hồ Bạch Lạc.

Đêm nay, rừng Cẩm âm u kì lạ, những bông hoa, cỏ cây đều se sắt, không gian im lìm, tất cả như đang nín thở để lắng nghe điều gì đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »