Chương 54: Xích liên

2077 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 54: Xích liên

Chương 54: Xích Liên

Càng đi sâu vào trung tâm của rừng Cẩm, cả hai cảm nhận hơi lạnh càng nhiều hơn. Đã lâu rồi hồ Bạch Lạc mới tỏa ra hàn khí lạnh lẽo như vậy. Cả hai đến được mặt hồ thì vô cùng ngỡ ngàng, hoa thủy ngọc ở mặt hồ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, cây Bạch Xích rụng lá rơi lả tả, hoa cỏ ven hồ đều ủ rũ, cả hồ Bạch Lạc bị bao trùm bởi một không gian vô cùng đen tối.

Cả hai không ai bảo nhau, cố gắng theo dõi điều gì đang diễn ra tại hồ Bạch Lạc. Chỉ ít phút sau giữa hồ, mặt nước gợn sóng hình thành nên xoáy nước khổng lồ, mang theo âm khí lạnh lẽo.

Dương Khánh nắm tay Loan Châu nói:

"Em hãy ở lại đây đợi anh, anh phải vào xoáy nước đó xem chuyện gì đang xảy ra".

"Không được, anh Dương Khánh. Chúng ta phải báo cho anh Thiên Long biết chuyện này. Đây là điều bất thường, nếu anh vào đó gặp phải chuyện gì, em rất đau khổ, khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau, em không muốn rời xa anh". Loan Châu nói.

"Loan Châu, em đừng lo lắng quá như vậy. Chúng ta đều là đội phó bảo vệ Hồ Bạch Lạc, đều được giao chú niệm của kết giới rừng Cẩm. Chúng ta phải có trách nhiệm xem xét việc này, huống hồ anh Ly Kha cũng đã kêu chúng ta đi rà soát.

Loan Châu, em hãy nghĩ kỹ xem, anh Thiên Long là đội trưởng bảo vệ Bạch Lạc, nếu có hiện tượng bất thường này xảy ra, người đầu tiên biết phải chính là anh Thiên Long, tại sao anh ấy vẫn im lặng không nói. Cùng với việc trong mấy trăm năm gần đây anh ấy luôn tự mình canh gác hồ Bạch Lạc vào những ngày trăng tròn. Đêm nay, là trung thu, anh ấy lại không hề có mặt tại sảnh Đồng Quy, có phải chăng anh ấy có điều gì khó nói với chúng ta, với Thập Bát lão tiên tử?" Dương Khánh nói.

Loan Châu trầm ngâm nói:

"Em đã hiểu ý anh nói, tuy nhiên sự việc thật quá nguy hiểm, hãy để em đi cùng anh, chỉ như vậy em mới yên tâm".

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Loan Châu, Dương Khánh đầy cảm thông, cộng với âm khí và màn đêm u ám đang bao trùm hồ Bạch Lạc, quả thật Dương Khánh cũng rất lo lắng khi để Loan Châu ở lại.

"Được rồi, em hãy đi cùng anh, nhưng nhất định phải cẩn thận". Dương Khánh nói.

Loan Châu gật đầu đồng ý, nắm chặt tay Dương Khánh, cả hai bay đến gần xoáy nước và trầm mình xuống Hồ Bạch Lạc.

Bên trong xoáy nước là rỗng không, giống như một đường hầm dẫn xuyên xuống đáy hồ Bạch Lạc, bên trong xoáy nước tối đen như mực hoàn toàn không thể nhìn thấy gì chỉ cảm nhận được càng đi sâu xuống thì hơi lạnh ngày càng lạnh lẽo, buốt giá, trong phút chốc cả hai đã đặt chân xuống được đáy hồ Bạch Lạc. Khi Loan Châu và Dương Khánh mở mắt ra là lúc bị những tia sáng đỏ làm cho chói mắt, những tia sáng phát ra từ những bông hoa Xích Liên.

Cả hai đều thảng thốt kêu lên: "Là Xích Liên"

Loan Châu và Dương Khánh nhìn nhau. Loan Châu nói trong sợ hãi:

"Anh Dương Khánh, đây chẳng phải là loài Xích Liên hay sao. Lúc nhỏ, em đã nghe các lão tiên tử nói về loài Xích Liên này. Hoa Xích Liên chỉ xuất hiện khi có yêu nhân hay ma nhân chuyển kiếp hồi sinh. Hoa Sen vốn tượng trưng cho sự thanh khiết, vượt lên mọi tham ái, vô cùng trong sạch. Nay lại mang màu đỏ, màu của máu, của khát ái, nên gọi là Xích Liên. Hoa Xích Liên sẽ hội tụ linh khí cho một tâm ma, nuôi dưỡng tâm ma ấy."

Dương Khánh tiếp lời Loan Châu:

"Hoa Xích Liên thường sẽ không xuất hiện trong cõi tiên giới, mà sẽ xuất hiện trong cõi ma giới. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy".

Cả hai quan sát thật kỹ những gì đang hiển hiện trước mắt mình. Cảnh tượng được xem là hy hữu trong cõi trời Thiên Hoa.

Bộ rễ cây Bạch Xích như một điện nhỏ, chằng chịt, rễ cây quấn lấy nhau, ở giữa bộ rễ ấy, Mạn Hoàng Sa Hoa đang ngủ say, cánh hoa mỏng manh cong vυ"t. Đóa hoa mền mại uyển chuyển, tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ và những hạt bụi vàng li ti đang lan tỏa thành một dòng chảy truyền sang cho một búp Xích Liên đang nằm bên dưới.

Một vùng hoa Xích Liên dưới đáy hồ, hoa chen với lá, lá chen với hoa, những cánh hoa sen đỏ thẫm, mịn màng, mang ánh sáng đỏ, đẹp đến ma mị. Giữa vùng hoa Xích Liên đẹp đến mê hoặc lòng người ấy chính là búp Xích Liên to nhất, đẹp nhất và dị thường nhất. Búp Xích Liên nằm im lìm, các cánh Xích Liên ôm trọn vào nhau, tỏa ra ánh sáng đỏ huyền hoặc, búp Xích Liên thu hút tất cả âm khí từ dòng cát vàng của Mạn Hoàng Sa Hoa.

Loan Châu và Dương Khánh càng đến gần càng nghe âm khí của sự ai oán, hiềm hận càng lớn, có lúc như thổn thức đầy bất lực, nhưng có lúc lại là tiên khí sạch trong, thuần nhất, luôn có sự tranh đấu như vậy, hai ranh giới thiện ác quả thực rất mong manh.

Dương Khánh vận hàn khí chưởng lực vào vùng Xích Liên, lập tức kết giới xuất hiện, bảo bọc lấy cả vùng Xích Liên, đồng thời xuất hiện thêm một tầng kết giới nữa xuất hiện bảo vệ cho búp Xích Liên.

Dương Khánh bị lực của kết giới văng ra xa, Loan Châu hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Dương Khánh, nàng nói trong lo lắng:

"Dương Khánh, anh có sao không?

" Kết giới quá mạnh, kết giới này không thể tự thân Xích Liên tạo ra được, nhất định đã có người nhúng tay vào, không dừng lại ở đó người này có nội nguyên vô cùng lớn ". Dương Khánh nói.

" Hãy để em cùng liên kết với anh, xem có thể xuyên qua được kết giới này hay không? "Loan Châu nói.

Vừa nói dứt lời Loan Châu vận nội nguyên khiến nhiệt khí bốc lên ngùn ngụt, Dương Khánh đồng lúc cũng vận nội nguyên khiến hàn khí lan tỏa. Khi cả hai dòng khí này gặp nhau, nóng lạnh thất thường khiến cho đáy hồ Bạch Lạc chao động, những cánh hoa Xích Liên lay lắt tỏa ra ánh sáng đỏ cả một vùng.

Búp Xích Liên hầu như không hề chuyển động do được bảo vệ thêm một tầng kết giới. Nhưng với sự liên thủ của hai người cùng là đội phó của Viễn Chi, những vị tiên đã tu luyện hơn ngàn năm, chính nội nguyên ấy đã làm cho Búp Xích Liên trở nên trong suốt trong vài khắc.

Loan Châu và Dương Khánh dùng hết sức lực duy trì nội nguyên thì nhìn thấy được trong búp Xích Liên chính là mảnh ngọc tâm bị vỡ của Ưu Linh. Phía bên trong mảnh ngọc tâm ưu linh ấy là một nguyên thần mỏng manh, không cần đến gần cũng nhận thấy được sự hiềm hận, ai oán của nguyên thần ấy. Bị sự tác động, nguyên thần khẽ cử động trong búp Xích Liên. Loan Châu lúc ấy nhận ra ngay đó chính là nguyên thần của Ưu Linh.

Trong vài một khoảnh khắc như vậy, cả hai bị kết giới đánh bật ra xa.

Loan Châu và Dương Khánh đều bị trọng thương. Nước hồ Bạch Lạc lạnh lẽo buông giá làm cho nội nguyên của cả hai đều bị suy giảm.

Dương Khánh nhìn Loan Châu rồi nói với giọng đầy buồn bã:

" Loan Châu, hồ Bạch Lạc là thánh địa, cũng là cấm địa, ngoài đội trưởng và đội phó của Viễn Chi không ai có thể vào được nơi này, huống hồ chi là đáy hồ Bạch Lạc. Nơi đáy hồ này, xảy ra dị tượng như vầy, anh Thiên Long không thể nào không biết được, kết giới này anh nghĩ cũng do chính anh Thiên Long đã tạo ra ".

" Chắc chắn là có nội tình trong việc này, em không tin anh Thiên Long lại dám che giấu tất cả mọi người chuyện này. Đây không phải là chuyện bình thường. Ai cũng biết Ưu Linh mang trong người sức mạnh kinh thiên. Nếu tiên tử tái sinh bằng nguyên thần ác này thì em không biết là núi Giao Linh lại phải hứng chịu điều gì nữa đây. Em nhất định phải tìm anh Thiên Long hỏi cho ra lẽ ". Loan Châu nói.

Trong khi Loan Châu và Dương Khánh nói chuyện cùng nhau, Thiên Long đã xuất hiện từ lâu, chính Thiên Long ở phía sau, truyền nội nguyên vào kết giới để bảo vệ cho Búp Xích Liên, khiến cho hai vị tiên không thể nào công phá được kết giới.

Thiên Long tiến tới dần đến hai vị thần tiên và lên tiếng nói:

" Phải, chính anh là người tạo nên kết giới này, chính anh là người đã biết tất cả mọi chuyện nhưng đã im lặng trong 5000 năm qua ".

Dương Khánh vốn là hỏa tiên mang theo trong người nhiệt khí, đánh động nguyên thần ác trong búp Xích Liên, liền bị thu hút nội nguyên, sức mạnh của nguyên thần ác khiến tâm trí của Dương Khánh bị thấm đẫm sân hận. Khi nghe lời nói từ thần Thiên Long, đột nhiên sân hận phát xuất ra bên ngoài. Tiên tử mất đi chánh niệm, Dương Khánh không nói một lời tung chưởng vào Thiên Long. Vừa đánh liên tiếp vừa nói:

" Sao anh có thể lừa dối mọi người như vậy, sao anh lại có thể nuôi dưỡng một nguyên thần ác tại hồ Bạch Lạc. Mặc dù đây là nguyên thần của Ưu Linh tiên tử, nhưng anh không biết là nàng ấy có sức mạnh kinh thiên như thế nào hay sao, sao anh có thể đánh cược mạng sống của tất cả chúng tiên, sự thanh bình của núi Giao Linh như vậy, anh nói đi chứ, Thần Thiên Long".

Trước sự tấn công của Dương Khánh, Thiên Long không đánh trả, Thần chỉ im lặng hứng chịu tất cả. Nhưng sự im lặng của Thiên Long lại càng làm cho Dương Khánh thêm giận dữ. Thiên Long bị đánh văng xuống bên cạnh những lá và hoa Xích Liên rơi vương vãi trên nền đất lạnh của Hồ Bạch Lạc.

Loan Châu nhận thấy sự bất thường nơi Dương Khánh, tiên tử chưa bao giờ nhìn thấy Dương Khánh sân giận đến như vậy. Từ khi biết Dương Khánh, Dương Khánh luôn là người điềm đạm, và hiểu chuyện nhất. Loan Châu lao đến chặn lấy Dương Khánh, điểm di huyệt khiến Dương Khánh không thể cử động được nữa. Nhiệt khí trong người Dương Khánh tỏa ra ngày càng lớn và khi nhìn lên Búp Xích Liên, ánh sáng đỏ tỏa ra ngày càng sáng rỡ.

Thiên Long vội bay đến, dùng nội nguyên bao bọc lấy Dương Khánh, thần hiểu được búp Xích Liên đang thu hút nội nguyên hàn khí từ tiên tử Dương Khánh. Loan Châu dường như hiểu được sự việc, hết sức thảng thốt, ôm Dương Khánh lùi lại ra xa.

Cảnh tượng đau thương diễn ra ngay tại đáy Hồ Bạch Lạc, hai người em luôn tin tưởng hết mực anh mình cũng là đội trưởng của hồ Bạch Lạc, chưa một lần nghi ngờ, nay nhìn thấy tất cả đang hiển hiện trước mắt. Lòng không khỏi đau đớn, xót xa.