Chương 55: Ngược tâm

1880 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 55: Ngược tâm

Chương 55: Ngược Tâm

Thiên Long đỡ Dương Khánh, cùng Loan Châu đưa Dương Khánh trở về Bạch Lạc cung. Thiên Long truyền nội nguyên cho Dương Khánh và Loan Châu giúp hồi phục cho cả hai. Dương Khánh dần tỉnh lại, Loan Châu nhìn Thiên Long đầy oán trách nhưng Loan Châu im lặng. Cả Dương Khánh và Loan Châu đang chờ câu giải thích từ Thần Thiên Long.

Thiên Long ánh mắt nhìn xa xăm về mặt hồ Bạch Lạc chất chứa hàng vạn nỗi bi thương, nói trong chậm rãi:

"Các em hãy lắng nghe, ta sẽ nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho các em được rõ.

Các em giờ đã thành đôi, cũng đã yêu thương lẫn nhau nhiều như vậy, hẳn cũng hiểu được nỗi lòng của những kẻ yêu nhau. Ngày Ưu Linh rời xa ta vĩnh viễn, ngọc tâm ưu linh tan rã, trái tim ta cũng vỡ tan theo. Ta đau đớn biết chừng nào, ta không oán trời, không trách thiên mệnh, chỉ tiếc thương cho số kiếp quá đỗi ngang trái giữa ta và Ưu Linh. Yêu thương nhau nhưng phải xa lìa.

Trong lúc ta không còn chút hi vọng nào nữa cả, thì Dược Sư Hoa Linh Y xuất hiện. Thánh tiên đã giảng giải cho ta hiểu về tất cả những gì mà ta và Ưu Linh phải trải qua. Đôi ta là lương duyên tiền định nhưng vì vướng phải lời nguyền của hoa Bỉ Ngạn mà phải lận đận cả một tiên kiếp. Ưu Linh vì quá lưu luyến mối tình duyên với ta mà ngọc tâm ưu linh không tan rã hết, một mảnh ngọc tâm cuối cùng đã bay về Hồ Bạch Lạc ngự trên cánh Xích Liên rồi từ đó khép cánh hình thành nên búp Xích Liên mà giữ lấy mảnh ngọc tâm ưu linh.

Thánh tiên nói với anh rằng, vì sự lưu luyến với anh mà Ưu Linh đã không trọn vẹn trở về vô tận. Mảnh ngọc tâm Ưu Linh này khi hội tụ đủ linh khí sẽ hình thành nên tiên thể. Thời gian ít nhất là 5000 năm nữa tiên thể sẽ được hình thành, trong thời gian đó những mảnh nguyên thần vụn vỡ sẽ tồn tại trong thế giới Viên Thọ. Sau khi nhân duyên hội tụ nguyên thần sẽ trở về trong hoa Bạch Liên. Khi tiên thể đã được hình thành nguyên thần sẽ trở về với tiên thể, Ưu Linh sẽ tái sinh.

Khi nghe như vậy, anh mừng vui biết bao nhiêu, như một người chết đuối vớ được chiếc phao. Anh có thêm nghị lực để tiếp tục sống trong thiên hà. Không chỉ là 5000 năm mà cho dù là 5 vạn năm ta cũng sẽ quyết chờ cho nàng ấy quay trở về."

Nói đến đây, lòng Thiên Long như thổn thức, lời nói mãnh liệt tràn đầy hy vọng.

Loan Châu, Dương Khánh cũng bùi ngùi, lòng giận hờn như chùng xuống, hình ảnh thần Thiên Long một mình sống trong Bạch Lạc Cung, trong lòng thần vẫn chỉ là hình ảnh của Ưu Linh, cứ cô độc như vậy mà đi qua ngày tháng. Hình ảnh đó khi nhớ lại khiến Loan Châu và Dương Khánh cũng thấy chạnh lòng thương.

Loan Châu nhẹ nhàng cất lời hỏi:

"Mọi việc như vậy cũng không có gì là quá quan trọng cả, việc hình thành tiên thể, em cũng đã từng được nghe các lão tiên tử nói đến. Nhưng thật kì lạ tại sao tiên thể không được nuôi dưỡng hình thành trong hoa Bạch Liên tại Hoa Linh Điện. Mà lại được nuôi dưỡng trong hoa Xích Liên tại đáy hồ Bạch Lạc. Anh cũng biết hoa Xích Liên chính là biểu tượng cho ma giới".

Thiên Long mỉm cười chua chát rồi nhìn Loan Châu và Dương Khánh bày tỏ lòng mình:

"Khi vừa nghe Dược Sư Hoa Linh Y nói về việc tiên thể được nuôi dưỡng và hình thành tại hoa Xích Liên tại đáy hồ Bạch Lạc ta cũng ngạc nhiên như các em vậy. Nhưng lòng tiếc thương Ưu Linh quá lớn anh không quan tâm điều gì nữa cả, chỉ cần nàng ấy có thể quay về, sinh mệnh của ta, ta cũng không màng.

Vì lời hứa sẽ cứu giúp muôn loài sinh linh, đồng thời làm nhiều điều thiện lành cho tam giới. Sau khi Ưu Linh chết đi ta cố gắng thực hiện lời hứa đó mặc dầu trong lòng luôn hướng về hoa Xích Liên nơi đáy hồ Bạch Lạc. Khi mọi việc đã bắt đầu ổn định trở lại, núi Giao Linh đã bắt đầu bước vào giai đoạn vững chãi thanh bình và êm đềm trở lại thì lúc ấy anh mới tìm đến hoa Xích Liên. Lúc anh tìm đến, búp Xích Liên vẫn luôn tinh khiết, chỉ tỏa ra ánh sáng hồng, anh rất yên tâm vì điều đó, mỗi nửa năm lại đến thăm búp Xích Liên như thế nào. Mỗi lần đến thăm được nhìn thấy búp Xích Liên, anh như nhìn thấy tiên tử Ưu Linh vậy.

Thời gian như vậy trôi qua với ta dài dằng dặc, mãi đến 4500, trong một lần khi ta đến thăm búp Xích Liên đã phát hiện ra trong mảnh ngọc tâm ưu linh còn tồn tại một nguyên thần. Nguyên thần này chính là của Ưu Linh, khi ta ngồi định tâm quán chiếu lại tất cả những gì đã xảy ra tại thảo nguyên Hồng Cúc năm đó, ta mới hiểu và nhìn thấy được. Nguyên thần này hình thành nên từ một niệm nuối tiếc của Ưu Linh, nuối tiếc vì ta và nàng ấy không được gần bên nhau nữa. Mặc dầu chỉ là một niệm nhỏ nhoi nhưng được nuôi dưỡng trong búp Xích Liên, ngày ngày hấp thụ linh khí khiến niệm tiếc nuối ấy hình thành nên nguyên thần ác đầy hiềm hận. Tất cả cũng vì sự yêu thương không thành đã sinh ra".

Dương Khánh bất bình nói:

"Sao anh không ra tay hủy đi nguyên thần ác ấy, khi nó còn nhỏ và sơ khai như vậy anh đã không loại trừ. Nay nguyên thần ác đã lớn, có sức mạnh thu hút âm khí, nội nguyên và làm mê mờ sai sử tâm trí của người khác, làm sao có thể diệt trừ tận gốc được nữa. Chuyện này, chỉ có thể nói với Thập bát lão tiên tử mong ra mới có thể giải quyết được".

Thiên Long lòng đầy đau đớn nói với Dương Khánh:

"Sao em không hiểu, Dương Khánh. Sao anh có thể ra tay bóp chết đi nguyên thần của người mà anh thương, nguyên thần của người mà anh ngàn năm mong nhớ, ngàn năm chờ đợi để được gặp lại.

Với Loan Châu em cũng nặng tình, sao em không hiểu cho anh. Nàng ấy đã bất chấp ý trời, hàng vạn khó khăn với giữ được lại một mảnh ngọc tâm nhỏ nhoi. Nàng ấy đã hết lòng với anh như vậy sao anh có thể phụ đi tấm chân tình nàng ấy dành cho mình, sao có thể hủy đi hy vọng mong manh cuối cùng của nàng ấy.

Nguyên thần thiện đang được khôi phục tại cõi trời Viên Thọ, khi tiên thể hình thành nguyên thần thiện sẽ trở về, lúc đó nguyên thần ác cũng sẽ trở về. Nếu em bóp chết nguyên thần ác ngay lúc này, làm sao Ưu Linh có đầy đủ nguyên thần trọn vẹn để tái sinh. Để được tái sinh phải tập hợp đầy đủ nguyên thần, thiếu dù chỉ một chút, một sợi cũng không thể nào tái sinh được.

Xin hai em hãy cho Ưu Linh một cơ hội để quay về. Ưu Linh trước đây vô cùng lương thiện, trong sáng, luôn có tâm từ yêu thương mọi người. Anh tin là nguyên thần ác sẽ được cảm hóa, em ấy chưa từng làm anh thất vọng, anh tin em ấy sẽ làm được, hai em cũng tin em ấy làm được đúng không?"

Loan Châu nhìn thấy Thiên Long quá đáng thương, như đang chìm vào trong ảo mộng của chính mình. Loan Châu khẽ kéo tay của Dương Khánh ra hiệu không nên đôi co với Thiên Long nữa.

Dương Khánh hiểu được hành động ẩn ý của Loan Châu. Dương Khánh lùi lại, không trả lời Thiên Long nữa.

Loan Châu lên tiếng nói với Thiên Long:

"Anh Dương Khánh đã bị trọng thương, em đưa anh Dương Khánh về chữa trị trước. Chuyện hôm nay nhất định anh phải cho hai em một câu trả lời thỏa đáng nhất. Chúng ta thân là đội phó và đội trưởng của Viễn Chi, nếu cho bất kỳ điều gì xảy ra gây hại cho núi Giao Linh, đều là trọng tội và cũng sẽ làm cho tâm chúng ta không an suốt kiếp này. Anh hãy cân nhắc mọi việc cho cẩn thận".

Với sự thông minh, lòng bao dung của mình Thiên Long hiểu sâu sắc lời của Loan Châu vừa nói. Loan Châu không muốn trực diện đối đầu với sự việc xảy ra, nhất định sẽ có kế hoạch đằng sau đó. Loan Châu và Dương Khánh hiểu nhau như vậy, thương nhau như vậy, sẽ luôn bảo vệ nhau, sẽ không để cho người kia chịu tổn thương.

Loan Châu đỡ Dương Khánh lên diệp xa trở về Thanh Hiên cung. Thiên Long nhìn theo bóng dáng dần mất hút của hai vị tiên mà lòng đầy nặng trĩu. Thiên Long quay lại Hồ Bạch Lạc. Bước từng bước trên đáy hồ buốt giá, thần tiến dần đến bên vùng hoa Xích Liên. Nhặt từng cánh hoa rơi dùng huyễn thuật nối kết để những đóa Xích Liên. Chẳng mấy chốc cả vùng Xích Liên đã như hồi sinh trở lại, cả một vùng đỏ thẫm, tỏa ra ánh sáng đỏ.

Thiên Long khẽ truyền nội nguyên cho búp Xích Liên, búp Xích Liên đung đưa nhẹ nhàng, vết xước trên búp Xích Liên được hàn gắn. Thiên Long như nhìn thấy ánh mắt, miệng cười, đôi tay của Ưu Linh đang hiển hiện.

"Là Em. Em vẫn luôn ở đó phải không Ưu Linh" tiếng nói thì thầm của Thiên Long khiến cho nguyên thần trong mảnh tâm ngọc cựa mình.

Thần đưa tay vào túi ngọc lấy ra đóa Bạch Liên trong suốt, ánh lên vầng ngũ sắc. Thần nhìn vào hoa rồi nói: "Bao giờ em mới quay trở về. Ta chờ em đã ngàn năm, mong ngóng em ngàn năm rồi."

Đáy hồ Bạch Lạc. Được bao phủ bởi ánh sáng đỏ huyền hoặc của Xích Liên, ở đó có một người thương nhớ một người. Hỏi thế gian "Tình là gì" khiến cho chúng sinh trong Tam giới chịu nhiều cay đắng, khổ đau như vậy. Khổ đau như thế nào cũng cam lòng, đắng cay như thế nào cũng cam tâm tình nguyện.