Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồ Bạch Lạc

Chương 56: Phân vân

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Chương 56: Phân vân

Tại Thanh Hiên cung, Dương Khánh trở mình thức giấc sau giấc ngủ dài. Tiên tử nhìn sang thấy Loan Châu ngồi bên cạnh, đang gục đầu vào mạn giường ngủ miên man.

"Có lẽ nàng quá mệt vì đã chăm sóc ta". Dương Khánh tự nói với mình. Dương Khánh khẽ mỉm cười rồi vuốt tóc của Loan Châu.

Loan Châu khẽ trở dậy, nhìn Dương Khánh âu yếm rồi hỏi han:

"Anh đã khỏe hơn chưa? Anh thấy trong người thế nào rồi?"

"Anh đã khỏe rồi. Em hãy yên tâm". Vừa nói Dương Khánh vừa đỡ Loan Châu ngồi lên giường cùng mình. Loan Châu mỉm cười, trong lòng đầy bình yên.

Dương Khánh hơi chau đôi mày nhìn Loan Châu rồi nói:

"Chuyện hoa Xích Liên, em đã có chủ ý như thế nào mà hôm trước lại kéo tay anh, không cho anh khuyên bảo anh Thiên Long".

Loan Châu hơi cúi đầu, ánh mắt đầy tâm trạng nói với Dương Khánh:

"Em không phải không muốn khuyên bảo anh Thiên Long. Nhưng anh Thiên Long đã không còn như trước nữa. Gần 5000 năm chờ đợi, mong nhớ người yêu thương, gần 500 năm bên cạnh nguyên thần ác, khiến cho anh Thiên Long như rơi vào mê tình. Nguyên thần ác dù chưa chuyển hóa hoàn toàn vẫn có sức mạnh điều khiển tâm trí của anh – một vị tiên nhân tu hành ngàn năm, huống gì là anh Thiên Long đã sẵn có sự yêu thương, luyến tiếc với nguyên thần của Ưu Linh. Anh ấy sẽ không nghe chúng ta nói đâu".

"Em nói hợp tình hợp lý. Nhưng chẳng lẽ ta đứng nhìn anh Thiên Long càng đi càng sai hay sao, chẳng lẽ ta đứng nhìn mầm ác hình thành tại núi Giao Linh này?" Dương Khánh nói.

"Chúng ta đã mất đi chị Ưu Linh, nay không thể mất đi anh Thiên Long nữa. Khi nguyên thần thiện và nguyên thần ác trở về tiên thể, không ai có thể đảm bảo, nguyên thần ác sẽ được cảm hóa. Với tính cách của chị Ưu Linh, chị cũng không muốn ai phải chịu tổn thương khổ đau, do chính mình gây ra. Do đó, từ bây giờ chúng ta phải tiêu diệt nguyên thần ác trước". Loan Châu nói.

Dương Khánh nói trong khẩn trương:

"Hai ta hợp lại đã không phải là đối thủ của anh Thiên Long. Nay lại biết được bí mật hoa Xích Liên, anh ấy đã đề phòng, ta sẽ khó mà ra tay được nữa".

"Đúng như thế anh Dương Khánh, em cũng đã từng nghĩ qua như vậy. Cho nên chúng ta phải nhờ một người khác giúp đỡ, người mà anh Thiên Long không đề phòng". Loan Châu nói.

Dương Khánh sốt ruột hỏi:

"Ai sẽ là người thích hợp? Núi Giao Linh này, ngoài anh và em, thân thiết với thần Thiên Long chỉ có anh Ly Kha và Đại Phong. Nếu xét về nội nguyên thì chỉ có anh Ly Kha mới có thể ngang ngửa với anh Thiên Long. Còn về Đại Phong, em ấy rất tiêu dao, khảng khái, thường không nhúng tay vào chuyện tình cảm, chỉ một lòng bảo vệ Hoa Linh Điện".

Loan Châu giảng giải cho Dương Khánh hiểu:

"Chúng ta không thể nào nhờ anh Ly Kha giúp sức được. Mặc dầu anh Ly Kha có nội nguyên gần ngang bằng với thần Thiên Long nhưng anh Ly Kha là người cũng đã đem lòng yêu thương tiên tử Ưu Linh. Đối với anh Thiên Long, tình cảm của anh Ly Kha đối với Ưu Linh không hề thua kém.

Vì để thành toàn cho Ưu Linh, anh Ly Kha đã nén lòng mình, đã giữ tình cảm của mình trong lòng. Đối với Ưu Linh, tình cảm của anh Ly Kha không chỉ là tình yêu nam nữ thường tình, mà đó còn là tình cảm của người anh luôn yêu thương em gái của mình, đó còn là tình cảm của người bạn hữu luôn hiểu và thông cảm cho bạn mình. Việc anh Ly Kha chịu giúp chúng ta gϊếŧ chết nguyên thần ác của Ưu Linh, là điều không thể. Anh Ly Kha cũng sẽ tin tưởng và vì tình yêu với Ưu Linh sẽ không thể nào ra tay được, không khéo khi biết được bí mật này, anh Ly Kha lại tiếp tay cho anh Thiên Long bảo dưỡng cho nguyên thần ác".

"Vậy chỉ còn em Đại Phong là người mà ta có thể nhờ cậy trong hoàn cảnh như vầy." Dương Khánh nói.

"Đúng vậy, anh Dương Khánh. Đại Phong tuy rất yêu mến tiên tử Ưu Linh, luôn xem là bằng hữu tốt nhất nhưng Đại Phong luôn khảng khái, đặt trách nhiệm lên hàng đầu, việc bảo vệ Hoa Linh Điện trong mấy ngàn năm qua chưa hề làm cho thập bát lão tiên tử thất vọng. Đại Phong đứng ở thế trung lập sẽ có nhiều cơ hội hơn giúp chúng ta hoàn thành việc trọng đại và cấp bách này". Loan Châu nói.

Dương Khánh ánh mắt ánh lên niềm hy vọng, vội nói với Loan Châu:

"Được rồi, chúng ta hãy cùng đi gặp em Đại Phong nói rõ sự tình, mong em ấy có thể hóa giải kiếp nạn này của núi Giao Linh".

Loan Châu cùng đồng ý với Dương Khánh, cả hai cùng tiến thẳng đến Hoa Linh Điện.

Khi đã vào trong điện, trong khi đi ngang qua Tiểu Thanh Lâm. Loan Châu và Dương Khánh gặp tiên tử Ly Kha đang chuẩn bị ra bên ngoài điện. Ly Kha gặp Loan Châu và Dương Khánh thì mừng rỡ vội hỏi han:

"Đêm trung thu vừa rồi các em đi tuần sát tại Hồ Bạch Lạc thế nào rồi? Có chuyện gì bất thường hay không, các em có tìm được thần Thiên Long hay không? Đêm đó anh nhìn thấy có luồng ánh sáng phát ra từ trung tâm của rừng Cẩm, là ánh sáng màu đỏ. Đã qua hai ngày rồi không thấy các em đến Hoa Linh Điện cùng họp bàn với chúng tiên nên ta cũng dự định đi tìm các em đây".

Dương Khánh với bản tính chính trực hơi lúng túng trước câu hỏi của Ly Kha. Loan Châu cũng quá bất ngờ khi gặp Ly Kha tại Tiểu Thanh Lâm, nhưng cũng kịp định thần lại. Loan Châu nhanh chóng đáp lời câu nói của Ly Kha:

"Chúng em có đi tuần tra đến Hồ Bạch Lạc, có phát hiện chút linh khí lạ, do một loài thủy vật phát ra, chúng em đã báo với anh Thiên Long ngay sau đó. Hiện tại, anh Thiên Long vẫn đang ở Hồ Bạch Lạc, anh Ly Kha hãy yên tâm".

Ly Kha mỉm cười nói:

"Nếu Thiên Long đã hay biết về chuyện này thì ta đã yên tâm, em ấy hẳn sẽ giải quyết được. Ta đang đi đến Cung Bắc Giáp tìm kiếm Biên Niên lão tiên tử, ta sẽ gặp lại các em sau".

Sau khi Ly Kha đã rời đi, Loan Châu và Dương Khánh nhanh chóng tìm Đại Phong để nói rõ ý định của mình.

Đại Phong sau khi kết thúc cuộc họp với đội Linh Vệ phụ trách bảo vệ cho Hoa Linh điện thì đến gặp Loan Châu Và Dương Khánh tại suối Thanh Yến.

Vừa gặp hai vị tiên nhân cũng là hai vị bạn hữu cùng đồng sinh ra tử trong mấy ngàn năm qua, Đại Phong rất vui mừng, tâm trạng đầy hoan hỷ. Nhưng khi vừa gặp, cảm nhận được tâm trạng đang thấp thỏm, bất an của Loan Châu, Đại Phong liền hỏi ngay:

"Loan Châu, có chuyện gì mà chị lại đầy tâm trạng bất an như thế. Có phải anh Dương Khánh lại sắp đi diệt trừ loài tà yêu hay không, hay để em đi thay cho anh ấy, để chị có thể yên tâm".

Dương Khánh nghe Đại Phong tiêu sái nói như thế liền bật cười. Loan Châu cũng mỉm cười trước sự trêu chọc dễ thương từ người bạn hữu Đại Phong. Chỉ thoáng sau đó, Loan Châu lại không an, liền nói với Đại Phong về hoa Xích Liên, về nguyên thần ác của Ưu Linh đang được bảo dưỡng, sức mạnh mê hoặc của nguyên thần ác, về tình trạng hiện tại của thần Thiên Long, về tất cả những sự việc đã nhìn thấy tại đáy Hồ Bạch Lạc.

Đại Phong nghe nói xong đăm chiêu suy nghĩ, một lúc lâu thì nói với Loan Châu và Dương Khánh:

"Việc này thật sự rất hệ trọng, vì trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của núi Giao Linh nhất định em sẽ cùng hai người tiêu diệt nguyên thần ác, nhằm phòng ngừa hậu hoạn sau này có thể xảy ra. Tuy nhiên, điều em hơi lo lắng chính là anh Thiên Long. Anh Thiên Long thân là thần, trong hàng ngàn năm qua làm không biết bao nhiêu là công đức cứu giúp chúng sinh, chinh chiến qua hàng trăm ngàn trận chiến, anh ấy đã là chiến thần, sự quyết đoán, kiên trì của anh ấy là quá lớn. Nếu anh ấy một lòng bảo vệ cho nguyên thần ác của chị Ưu Linh chúng ta khó mà địch lại nổi. Thứ hai, xét về tình, em thật sự hiểu và thông cảm cho anh Thiên Long, ước mong của anh ấy là quá hợp tình bởi đây chính là cơ hội ngàn năm có một, để tiên tử Ưu Linh được tái sinh".

"Chị hiểu sự lo lắng cũng như phân vân của Đại Phong. Chuyện này thật sự quá hệ trọng, nếu chúng ta tâu lên đến Thập Bát lão tiên tử, không những nguyên thần ác của Ưu Linh chắc chắn bị gϊếŧ chết mà thần Thiên Long cũng sẽ không tránh khỏi tội trạng. Chúng ta đã mất đi Ưu Linh, chúng ta không thể mất đi anh Thiên Long nữa. Anh ấy chỉ vì quá yêu mà mù quáng, chúng ta phải hết sức khuyên bảo để anh ấy hiểu ra được sự việc mà từ bỏ". Loan Châu nói.

Vì quá lo lắng cho tương lai nên Loan Châu trở nên xúc động. Dương Khánh ôm lấy bờ vai của Loan Châu trấn an. Loan Châu nói trong nghẹn ngào:

"Sự ra đi của chị Ưu Linh thật sự để lại nỗi đau quá lớn trong lòng của em. Ngày mà tin tức từ thảo nguyên Hồng Cúc đưa về rằng tiên tử đã trở về vô tận, ngọc tâm ưu linh đã hoàn toàn tan vỡ, em như suy sụp, em không tin đó là sự thật. Nay nguyên thần ác của chị ấy đã được hình thành, em có dự cảm rằng nếu chị ấy trở về, chị ấy sẽ gây hại cho chúng sinh, vì chấp niệm trong lòng chị ấy sẽ làm bao chuyện nghịch thiên và nhất là lần này có thể sẽ quyết tâm cùng anh Thiên Long sống không được cùng nhau, thì khi chết sẽ ở bên nhau. Em rất sợ khi phải giương mắt đứng nhìn chị ấy chết đi một lần nữa".

Loan Châu là vị tiên tử thuộc băng tiên, lại là vị tiên tử có linh cảm huyền diệu bậc nhất tại núi Giao Linh. Tiên tử có thể nhìn thấy được thiên cơ đặc biệt nhất mà các tiên tử khác không thể nhìn thấy được. Nghe tiên tử Loan Châu nói như vậy, cả Dương Khánh và Đại Phong không khỏi ưu tư, lo lắng cho tương lai của núi Giao Linh.

Không gian tại suối Thanh Yến thật căng thẳng, hai vị tiên và thần Đại Phong đứng trong tình thế khó xử hơn bao giờ hết.
« Chương TrướcChương Tiếp »