Chương 61: Ngăn cách

2311 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 61: Ngăn cách

Chương 61: Ngăn cách

Biên Niên lão tiên tử cất tiếng nói:

"Việc nuôi dưỡng tiên thể chờ đợi nguyên thần ở về là việc từng xảy ra ở cõi trời. Nhưng đó là chỉ có một nguyên thần. Nay một niệm tiếc nuối của Ưu Linh lại được trưởng dưỡng thành nguyên thần ác vì thế Ưu Linh có hai nguyên thần ác và thiện tách biệt. Để cho nguyên thần nhập vào tiên thể cần có một luồng linh khí cực lớn hợp nhất hai nguyên thần làm một. Để làm được việc này chỉ có sự xuất hiện của thánh vật Vòng Hoa Linh và thứ hai chính là sức mạnh của thánh hoa – Mạn Hoàng Sa Hoa".

Loan Châu nói trong lo lắng:

"Mạn Hoàng Sa Hoa lúc chưa phong ấn đã hội tụ linh khí tại núi Giao Linh, luồng linh khí ấy cực lớn đã thu hút rất nhiều yêu ma đến tranh đoạt. Nếu phong ấn được mở một lần nữa khác nào chính là mồi ngon cho yêu ma đến cướp lấy".

"Sự việc tiên tử Ưu Linh quay về từ nhân giới đã khiến cho tất cả chúng tiên đều biết được Mạn Hoàng Sa Hoa vẫn còn tồn tại ở Hồ Bạch Lạc. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không biết hoa tồn tại ở đáy Hồ, mật kết của rừng Cẩm quá chặt chẽ, các chúng ma không thể nào vượt qua được. Muốn đến đến đáy hồ, trước nhất phải vượt qua được đội Bạch Vệ, sau đó là mật kết của rừng Cẩm, sau đó là kết giới ở mặt hồ, và sau đó phải tìm được con đường xuống đáy hồ, cuối cùng là phong ấn từ cây Bạch Xích. Nếu muốn cướp đi Mạn Hoàng Sa Hoa thật sự không dễ dàng. Nay ta chỉ nương theo sức mạnh của Hoa cho sự hợp nhất của nguyên thần. Anh nghĩ chúng ta có cơ hội có thể làm được". Đại Phong nói.

"Chúng ta đã đi đến đoạn đường cuối cùng, khó khăn lắm hai nguyên thần mới được toàn vẹn linh giác, xin Biên Niên lão tiên tử và các em cho Ưu Linh cơ hội cuối cùng này". Thiên Long nói.

Thiên Long nói xong bỗng thổ huyết đen, khiến mọi người vô cùng lo lắng.

Biên Niên lão tiên tử nói trong gấp gáp:

"Xích Liên đang ở đáy tâm nhĩ của Thiên Long, từng giây phút hấp thụ nội nguyên để tồn tại, chúng ta phải nhanh chóng để các nguyên thần trở về tiên thể. Hãy mau đưa Thiên Long, tiên thể và Bạch Liên xuống đáy Hồ. Các con và ta cùng đi theo để yểm trợ cho lần tái sinh này của Ưu Linh".

Vừa nói xong, mọi người đã có mặt tại đáy hồ Bạch Lạc. Không gian tại đáy hồ lặng ngắt, nhuốm màu thê lương, ánh sáng vàng tỏa ra từ Mạn Hoàng Sa Hoa soi sáng một vùng trước rễ của cây Bạch Xích.

Tiên thể nằm trên Liên sàng, Thần Thiên Long ngồi bên cạnh tiên thể. Đóa Bạch Liên nằm trên tay của thần Thiên Long.

Thiên Long tâm truyền tâm với Mạn Hoàng Sa Hoa:

"Xin thánh hoa hãy giúp ta hội tụ linh khí của núi Giao Linh để hợp nhất hai nguyên thần của Ưu Linh làm một."

Hoa cảm nhận nội tâm của Thiên Long, trước niềm yêu thương quá lớn từ thần, hoa cảm động liền rung động, lập tức phong ấn cây Bạch Xích khai mở, tạo thành khung chắn giữ lấy Mạn Hoàng Sa Hoa.

Thánh hoa tâm truyền tâm với thần:

"Ta chỉ có thể rời khỏi phong ấn của Bạch Xích khi người cam tâm tình nguyện rời xa người mà thần yêu. Lần trước người đã cam tâm tình nguyện rời xa. Lần này, người lại muốn rời xa người mình yêu thương một lần nữa hay sao".

Thần Thiên Long nghe lời nói của thánh hoa, liền nhớ lại tất cả quá khứ trước đây, nhớ lại giây phút Ưu Linh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình, tim của Thiên Long đau đớn, nội nguyên bị hao tổn quá nhiều khiến Thiên Long không trụ vững nổi, thần khụy xuống bên liên sàng.

Xích Liên chờ đợi cơ hội, khi thấy Thiên Long đang yếu đi, đã cố vùng ra khỏi đáy tâm nhĩ. Bạch Liên cũng bước ra từ đóa hoa Sen trắng.

Xích Liên đối diện với Bạch Liên trước tiên thể trên liên sàng và trước mặt là Thần Thiên Long.

Bạch Liên đau lòng nhớ lại giây phút nhựa của Mạn Hoàng Sa Hoa chảy vào cơ thể của Ưu Linh, lúc ấy cũng là lúc lời nguyền linh ứng. Nước mắt Bạch Liên thi nhau rơi xuống. Bạch Liên lòng như tan nát nói trong uất nghẹn:

"Anh và em đã xa cách ngàn năm. Anh lại muốn rời xa em một lần nữa hay sao."

Thiên Long giọng trầm buồn:

"Anh yêu em. Càng yêu em càng phải xa em. Ngăn cách giữa chúng ta mãi mãi là sinh tử kiếp. Nếu được chọn lựa ai là người phải chịu thống khổ thì anh nguyện là người chịu mọi giày vò, đau đớn, khổ sở, nhung nhớ người kia. Là anh thương em, anh không muốn em phải chịu bất kỳ đau khổ nào, nhất là đau khổ đó là vì anh. Chỉ cần em được sống, dù có phải rời xa, anh cũng cam lòng."

"Em không muốn rời xa anh, em không muốn mình lại bỏ lỡ nhau." Bạch Liên nói.

Thiên Long nhìn thấy Bạch Liên và Xích Liên trước mắt mình, nỗi bất lực số mệnh, khiến lòng thần vô cùng đau xót. Sự đau đớn quá lớn trong lòng khi Thiên Long nói ra sự thật, thần gục xuống bên tiên thể, lúc ấy giọt nước mắt của thần rơi xuống thấm vào đất dưới đáy Hồ Bạch Lạc. Từ đó tạo nên từ trường thấm đẫm vào từng thớ rễ của cây Bạch Xích.

Cây Bạch Xích bị từ trường ấy niêm phong không thể tỏa ra tiên lực. Nhân cơ hội đó Mạn Hoàng Sa Hoa liền vươn thẳng lên bầu trời tỏa ra từ trường mạnh mẽ hội tụ linh khí tại núi giao linh. Linh khí hội tụ tạo nên cột ánh sáng soi thấu đến cổng trời Thiên Hoa. Trong phút chốc hai nguyên thần được hợp nhất thành một nhập vào tiên thể trên liên sàn. Liền khi ấy tiên mệnh đã xuất hiện.

Khi Biên Niên lão tiên tử nhận thấy tiên mệnh đã xuất hiện, cũng là lúc từ trường tan biến, phong ấn của cây Bạch Xích được thiết lập trở lại. Mạn Hoàng Sa Hoa thu hồi lại trường năng lượng của chính mình, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong vòng bảo vệ của cây Bạch Xích.

Cả ba người chứng kiến cảnh kinh thiên như vậy không khỏi xúc động, sau khi đem Thiên Long và Ưu Linh trở về Bạch Lạc cung. Cả ba liền truyền nội nguyên duy trì thần mệnh cho Thiên Long.

Biên Niên lão tiên tử vội truyền tin đến chị em rắn Uyên Khương và Uyên Hoàng, đem Hoàng Khương Tây Hoa đến Bạch Lạc cung chữa trị cho thần Thiên Long.

Sau bảy ngày hôn mê, khi tỉnh dậy, lời nói đầu tiên của Thần Thiên Long chính là:

"Ưu Linh thế nào rồi, nàng ấy đang ở đâu?

Loan Châu và Dương Khánh túc trực ở tại Bạch Lạc cung chăm sóc cho Thiên Long, thấy Thiên Long đã tỉnh lại vui mừng khôn xiết. Nhưng khi nghe đến câu hỏi của Thiên Long, thì hơi gượng gạo, không được tự nhiên nữa.

Thiên Long thấy như vậy thêm phần lo lắng, hỏi dồn dập:

" Ưu Linh thế nào rồi, nàng ấy có thể tái sinh được hay không? "

Loan Châu thở dài, bắt Thiên Long phải nằm xuống giường nghỉ ngơi, Loan Châu nói:

" Anh Thiên Long đừng quá lo lắng nữa, hãy uống thần đan trước, rồi em sẽ cho anh xem lại tất cả sự việc đã xảy ra lúc đó ".

Thiên Long vội uống thần đan xong liền nói:

" Anh đã uống xong rồi, hãy nói cho anh nghe ".

Dương Khánh thấy Thần Thiên Long cũng có lúc trẻ con như vậy liền không nhịn nổi cười, nhưng cũng rất xúc động nói:

" Được rồi, anh hãy nhìn các sự việc qua gương Mắt Huyền. Biên Niên lão tiên tử biết anh sau khi thức dậy sẽ tìm kiếm Ưu Linh và muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho nên đã đem gương Mắt Huyền đến đây rồi. Anh hãy xem ".

Thiên Long vừa xem xong những gì xảy ra qua gương mắt huyền tại đáy hồ Bạch Lạc, biết rằng Ưu Linh đã tái sinh, không che dấu được nỗi vui mừng quá lớn đến ánh mắt cũng ánh lên vẻ vui mừng, miệng cũng mỉm cười.

Thiên Long hỏi:

" Ưu Linh hiện đang ở đâu? Sao lúc nãy anh hỏi, em lại tỏ vẻ buồn vậy Loan Châu ".

Loan Châu ngập ngừng nói:

" Ưu Linh vẫn đang ở Bạch Lạc Cung, chắc tiên tử đang đi dạo bên Hồ Bạch Lạc. Tiên tử rất khỏe mạnh chỉ có điều ".

" Chỉ có điều như thế nào? "Thiên Long sốt ruột hỏi Loan Châu.

Loan Châu phân vân rồi nói với Thiên Long:

" Ưu Linh không hoàn toàn hồi phục, có lúc nàng ấy có thể nhớ, có lúc nàng ấy lại quên. Anh đi gặp tiên tử ấy sẽ rõ ".

Nói xong Loan Châu và Dương Khánh xin phép Thần Thiên Long lên núi Trắc Bách để nhổ thảo dược về bào chế thần đan tiếp tục điều trị cho Thiên Long.

Thiên Long gật đầu đồng ý. Khi Loan Châu và Dương Khánh đã đi khuất. Thiên Long khẽ trở mình bước xuống giường, thần khoác áo choàng trắng dài, rồi lần bước ra bên ngoài men theo con đường sỏi nhỏ đến bên Hồ Bạch Lạc.

Ưu Linh dần hiện ra trước mắt thần, qua những bông hoa Móng Rồng đung đưa theo cơn gió, những chiếc lá Y Thuyền cứ lả tả rơi nhè nhẹ, trên mặt hồ hoa thủy ngọc sáng lấp lánh.

Đúng là một thân tiên y xanh thẫm đang bước từng bước chân nhẹ nhàng, lâu lâu nàng đứng lại ngắm nhìn xa xăm đến cây Bạch Xích.

Vì mãi ngắm nhìn nữ tiên tử, bước chân của thần giẫm lên một chiếc lá khô, nghe tiếng sột soạt tiên tử Ưu Linh quay lại thì nhìn thấy thần Thiên Long.

Thiên Long nhoẻn miệng cười:

" Ưu Linh, em đã trở về. Anh chờ em đã lâu lắm rồi ".

Ưu Linh nhìn thần Thiên Long, sau cơn trọng thương Thần vẫn còn xanh xao, mệt mỏi. Tiên tử vừa nói vừa hờn dỗi:

" Anh vẫn còn mệt, sao lại đi ra đây, hơi lạnh tại Hồ Bạch Lạc sẽ thấm vào thân thể ". Nói xong tiên tử kéo áo khoác ngoài của Thiên Long lên một chút sát với cổ của thần.

Sau đó tiên tử liền nói:

" Chúng ta hãy trở về Bạch Lạc cung. Anh cũng đã đến giờ uống thuốc rồi ".

Thần Thiên Long nắm lấy tay của tiên tử Ưu Linh, cảm xúc hạnh phúc ấm áp dâng lên trong lòng. Khi nắm tay của Ưu Linh trong tay mình, thần vẫn mơ mơ thực thực. Luôn tự hỏi lòng mình đây có phải là sự thật hay không.

Trong phút chốc, cả hai đã về đến Bạch Lạc cung, Ưu Linh đỡ Thiên Long lên giường, tiên tử cởϊ áσ khoác ngoài của Thiên Long, rồi lại cởi áσ ɭóŧ phía trong. Tiên tử chạm từng ngón tay ngọc ngà của mình lên bờ ngực rắn chắc của Thiên Long. Thiên Long cũng cởi đi áo khoác ngoài của Ưu Linh, chỉ còn áo yếm phía trong. Ưu Linh ấn nhẹ Thiên Long xuống giường, chạm má mình vào ngực của thần. Thiên Long nắm chặt tay của Ưu Linh, trở mình áp Ưu Linh xuống giường.

Ưu Linh với ánh mắt đầy dục tình nhìn Thiên Long, nói đầy mật ngọt:

" Anh nhớ em đến thế sao? "

Thiên Long ánh mắt đầy sắc lạnh, vẫn nắm chặt tay của Ưu Linh, nói trong nghiêm nghị:

" Xích Liên, em đùa giỡn như vậy đã đủ chưa?

Ưu Linh vùng tay khỏi Thiên Long, ánh mắt ánh lên sân hận, nói trong giận dữ:

"Sao ngươi biết là ta?"

Thiên Long kéo Ưu Linh ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt của Ưu Linh mà nói:

"Khuôn mặt là nàng ấy, thân thể là nàng ấy, như tâm hồn không phải là nàng ấy. Ánh mắt nàng ấy chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào anh huống hồ là chạm vào thân thể của anh. Dù tình yêu đã chớm nở nhưng anh và nàng ấy luôn tương kính với nhau, tôn trọng nhau."

"Nói nghe thật cao thượng, ta đùa giỡn như vậy vẫn chưa đủ đâu, đây chỉ mới là khởi đầu". Xích Liên nói đầy thách thức.

Thiên Long gặng hỏi:

"Bạch Liên giờ ở đâu?"

Xích Liên vừa nói vừa cười mỉa mai:

"Xa tận chân trời gần nơi trước mắt. Muốn gặp nàng ấy ư, ta sẽ không bao giờ cho ngươi được toại nguyện".