Chương 6: Quyết Định

Quả nhiên bên trong Hương Tuyết Cầu Thiên Long và Ưu Linh đang vật lộn với những luồng khí lạnh. Cả hai vừa di chuyển tránh đi những luồng khí, cố gắng chống chọi với lực hút từ vòng xoắn vặn của Hương Tuyết Cầu.

"Thiên Long, tại sao anh lại trở vào đây. Trở vào đây khác nào đi vào con đường chết." Ưu Linh nói.

"Anh không thể để em lại một mình, anh nhất định sẽ luôn ở bên em. Nếu có chết thì chúng ta sẽ cùng chết. Ưu Linh đưa tay của em cho anh, nhất định không được buông tay." Thiên Long đáp lời Ưu Linh.

"Thiên Long" Giọng nói của Ưu Linh lạc đi trước sự tấn công của Hương Tuyết Cầu. Vòng xoắn vặn cuốn lấy hai người, thân thể của hai người đau buốt, xương cốt bị nén chặt, đau không thể tả nhưng tuyệt nhiên vẫn không hề buông tay. Ưu Linh không nhìn thấy Thiên Long chỉ cảm nhận được hơi ấm mỏng manh từ những ngón tay của Thiên Long.

Ưu Linh tự nhủ với mình: "Mình không thể để cho người quan tâm mình, thương mình phải chết."

Cô thi triển nội lực, ngay lúc ấy ánh sáng trắng xuất hiện bao bọc lấy Ưu Linh và Thiên Long.

"Em nhìn thấy anh rồi, Thiên Long. Anh có sao không?" Ưu Linh nói.

Thiên Long nói với Ưu Linh điều gì đó nhưng Ưu Linh không thể nghe được. Sắc mặt Thiên Long trắng bệch, Ưu Linh cũng bắt đầu cảm thấy không thể thở được.

Ưu Linh thầm nói với bản thân mình: "Thiên Long, anh không thể chết. Chúng ta còn nhiệm vụ phải làm để bảo vệ núi Giao Linh. Biên Niên lão tiên tử còn chờ em về tại sảnh Đồng Quy. Mình không thể để mọi người lo lắng cho mình. Mình còn nhiều việc phải làm. Mình không thể."

Lần đầu tiên nữ tiên tử cảm thấy trong lòng mình có niệm sát, nàng muốn hạ gục đối phương, nhưng bản thân lại không muốn làm hại bất kỳ sinh linh nào, sự giằng xé trong tâm trí nàng diễn ra dữ dội hơn bao giờ hết. Cuối cùng nàng quyết tâm cứu lấy người bên cạnh - Thần Thiên Long. Ý chí của Ưu Linh được đẩy lêи đỉиɦ cao, những viên Ngọc Ưu Linh trong thân nàng chuyển động một cách hỗn loạn. Sau đó đồng loạt chuyển thành màu ngũ sắc. Tỏa ra nhiệt lượng. Các viên ngọc bắt đầu xuất ly khỏi thân của nữ tiên tử.

Lúc này Thiên Long không thể nắm chặt tay của nữ tiên tử. Chàng cảm giác như tay của Ưu Linh bám đầy cát mịn, càng ngày càng nhiều. Dòng cát mịn màng ấy tràn qua kẽ những ngón tay của hai người rơi xuống thành của hương tuyết cầu. Ngọc Ưu Linh vừa chạm thành hương tuyết cầu thì vòng xoắn đột ngột giãn ra. Vòng xoắn bắt đầu chuyển động chậm lại. Hai người nhìn vào mắt nhau đã hiểu ý nhau.

Thiên Long cầm nắm ngọc vuốt lên thanh Bích Huyền kiếm. Với ý định dùng kiếm đâm xuyên Hương Tuyết Cầu, mỗi lần kiếm vừa chạm vào thành Hương Tuyết Cầu, thì thành Hương Tuyết Cầu chun giãn, không dám chạm vào thanh gươm. Ngọc Ưu Linh xuất ly ra khỏi thân của Ưu Linh khiến tiên tử nhợt nhạt có phần yếu đi, tiên tử khuỵ xuống. Ngọc Ưu Linh xuất ly càng nhiều rơi xuống làm tê liệt thành của Hương Tuyết cầu, làm cho vòng xoắn dừng lại. Nhanh như chớp Thiên Long đỡ Ưu Linh cùng bay ra khỏi Hương Tuyết Cầu.

Ra khỏi Hương Tuyết Cầu, Thiên Long đặt Ưu Linh xuống tựa vào gốc cây Đồng Đăng

"Em có sao không? Em thấy trong người thế nào?" Thiên Long nói.

Thiên Long vô cùng lo lắng, đôi chân mày chau lại, giọng nói càng gấp gáp khi thấy Ưu Linh ngọc vẫn cứ xuất ly khỏi thân của Ưu Linh.

"Sao em lại liều lĩnh như vậy. Những viên ngọc Ưu Linh vẫn không thôi xuất ly khỏi thân của em. Nói cho anh biết anh phải làm sao, Ưu Linh."

Dù rất mệt và đuối sức Ưu Linh vẫn luôn nhìn Thiên Long trìu mến. Vì quá lo lắng, Thiên Long hỏi Ưu Linh mãi mà không cho nàng ấy cơ hội trả lời. Ưu Linh mỉm cười nói trong thều thào: "Em không sao. Anh yên tâm. Em làm vậy vì trong giây phút hiện tại người bên cạnh là người quan trọng nhất."

"Đừng khóc, anh sẽ luôn trong tầm nhìn của em. Anh ở đây." Vừa nói, Thiên Long vừa đưa tay lau giọt nước mắt trên má của nữ tiên tử.

Những viên Ngọc Ưu Linh chạm đất nở ra một bông hoa, chỉ phút chốc quanh cây Đồng Đăng đã mọc lên cả một vùng hoa.

"Em hãy định tâm. Vận nội nguyên điều khiển luồn sức mạnh đang vận hành trong cơ thể. Anh sẽ trợ lực giúp cho em." Thiên Long nói.

Bỗng nhiên, cả vùng hoa Hỉ Ngọc sáng rỡ màu xanh tím. Ưu Linh chưa hiểu chuyện gì, thì Thiên Long mở lòng bàn tay phải của Ưu Linh thả vào đó một viên Thanh Châu. Hai tay của Thiên Long nắm lấy tay của Ưu Linh. Nhìn thật sâu vào đôi mắt của Ưu Linh, Thiên Long nói:

"Anh không biết có giúp được em hay không, đây là viên Thanh Châu mà từ nhỏ anh đã mang nó theo bên mình. Nó chính là nguồn sức mạnh sâu thẳm của anh, anh nghĩ có thể nó sẽ giúp được em."

Ưu Linh cảm nhận một luồng hơi ấm lan tỏa từ bàn tay của mình sau đó lan ra khắp cơ thể. Ưu Linh từ từ nhắm mắt lại, đi vào thiền định. Tinh thần nữ tiên tử lúc này bắt đầu trở nên tĩnh lặng, bình yên, sự chuyển động hỗ loạn của ngọc ưu linh chậm lại dần, cùng với sự sưởi ấm của Viên Thanh Châu những viên Ngọc Ưu Linh bắt đầu di chuyển thành từng dòng theo ý niệm của tiên tử và cuối cùng thì dừng lại.

Bên ngoài trời bắt đầu tối, sương đêm bắt đầu tỏa. Thiên Long biến hiện thành Bạch Long to lớn để Ưu Linh nằm gối đầu lên thân của mình, đuôi rồng cuộn tròn giữ ấm cho thân tiên tử. Trong ánh sáng chập chùng màu xanh tím, những bông hoa Hỉ Ngọc lay nhẹ theo làn gió, đưa hương thoang thoảng.

Thiên Long nằm trông cho Ưu Linh ngủ, chàng cảm nhận từng nhịp thở nhẹ nhàng của Ưu Linh, trong lòng dâng lên niềm yêu thương vô hạn.