Chương 62: Nghiệt duyên

2241 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 62: Nghiệt duyên

Chương 62: Nghiệt duyên

Vừa nói xong, Xích Liên biến hình bước ra khỏi giường, nhanh chóng bước về phía cửa phòng. Thiên Long nhanh như cắt hiện thân giữ Xích Liên ở lại.

Xích Liên tung chưởng vào Thiên Long, Thiên Long né được.

Xích Liên nhếch mép cười mỉa mai:

"Muốn bắt ta ư, không dễ dàng như vậy đâu"

Thiên Long thi triển nội nguyên muốn giữ Xích Liên ở lại nhưng không kịp. Xích Liên quá nhanh. Sự tái sinh lần này, trong tiên thể được nuôi dưỡng gần 5000 năm, bên trong lại là Bạch Liên được bảo dưỡng ở cõi trời Viên Thọ, Xích Liên hấp thụ âm khí và nội nguyên của thần với 500 năm, cuối cùng là hấp thụ được sức mạnh linh khí kinh thiên từ núi Giao Linh. Tất cả những điều ấy, khiến cho Ưu Linh mang tiên lực và nội nguyên vào bậc nhất tại cõi trời Thiên Hoa. Với sức mạnh hiện tại, Ưu Linh muốn một tay che trời cũng không phải là chuyện khó.

Xích Liên đã đi mất hút, Thiên Long vẫn đứng tần ngần ở cửa. Chàng nói thầm trong lòng: "Giờ đây nàng vừa lạnh lùng vừa vô tình như vậy, nói đi là đi. Không chút lưu luyến. Bạch Liên em đang ở đâu, anh nghĩ em sẽ cảm hóa được Xích Liên, sao mọi chuyện lại thành ra như thế này".

Bầu trời tại Hồ Bạch Lạc đầy sương, làm cho hơi lạnh càng thêm buốt giá. Tại Bạch Lạc cung, vị thần uy nghi nhất cõi trời Thiên Hoa, tay đứng vịnh cửa, vẻ đẹp như khắc, đôi mắt trầm buồn hướng về phía mặt hồ suy nghĩ miên man. Không để mình chìm đắm trong sự tuyệt vọng quá lâu. Thần quyết tâm trong lòng:

"Nhất định anh sẽ tìm em trở về, cho dù em có trở thành người như thế nào, anh quyết một lòng cảm hóa để em trở lại chính đạo. Cho dù là sinh tử kiếp, cũng không thể chia lìa đôi ta. Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết".

Xích Liên sau khi trời khỏi Bạch Lạc cung liền bay thẳng đến Đầm Nam Du. Chứng kiến các loài thủy quái, yêu ma, chém gϊếŧ lẫn nhau, Xích Liên vốn được nuôi dưỡng từ lòng sân hận, tiếc nuối cảm thấy vô cùng dễ chịu. Xích Liên cảm nhận được ma lực của Sắc Châu thì vô cùng thích thú trầm mình xuống đầm.

Xích Liên thỏa thích trong từ trường đầy tham ái của Sắc Châu. Khi đã hấp thụ đủ âm khí, Xích Liên nhìn thấy thạch động gần đó. Xích Liên nằm trên phiến đá to, ngủ thϊếp đi, trời càng về khuya, không gian càng lặng ngắt, Xích Liên cảm nhận trong tâm mình là hình ảnh của Bạch Liên. Xích Liên thoáng sợ hãi. Ngước nhìn lên đã thấy Bạch Liên ngồi đối diện.

Xích Liên hốt hoảng nói:

"Sao ngươi có thể hiện thân được".

Những giây phút hai nguyên thần hợp nhất thoáng hiện trở lại qua tâm trí của Xích Liên. Khi Mạn Hoàng Sa Hoa hấp thụ linh khí của núi Giao Linh tạo nên cột ánh sáng thiên cực xuyên thấu lên đến cổng trời Thiên Hoa. Sức mạnh kinh thiên đó đã thu hút hai nguyên thần trở về tiên thể. Khi cả Xích Liên và Bạch Liên trong vòng ánh sáng hợp nhất vào nhau, Xích Liên với tâm niệm ác quyết diệt trừ Bạch Liên. Xích Liên dùng ánh sáng đỏ tạo thành xích lụa xiết chặt lấy Bạch Liên.

Bạch Liên nhìn thấy Thiên Long thϊếp đi bên tiên thể quá xót xa, không hề chống trả Xích Liên. Bạch Liên nói trong nghẹn ngào: "Nếu thiếu ta, nguyên thần sẽ không toàn vẹn, tiên thể sẽ không xuất hiện tiên mệnh, Ưu Linh sẽ không thể tái sinh. Nếu em và ta không mau trở về tiên thể, dưới ánh sáng kinh thiên ngày chúng ta sẽ tan vỡ một lần nữa".

Xích Liên lúc này mới hốt hoảng, hiểu được rằng không thể loại trừ được Bạch Liên. Xích Liên liền ngoan ngoãn chịu hợp nhất với Bạch Liên. Cả hai hợp hòa hợp trở nên nhất tâm.

Khi tiên thể đã xuất hiện tiên mệnh, Xích Liên liền khởi tâm niệm ác, phong ấn Bạch Liên vào tâm vô thức. Khiến Bạch Liên không thể xuất hiện khi ý thức tồn tại.

Chỉ vài khắc sau khi nhớ lại, Xích Liên chợt giật mình nói trong lo lắng: "Ngươi đã bị phong ấn vào tâm vô thức vẫn có thể xuất hiện hay sao?"

Bạch Liên điềm đạm nói:

"Ta và em là một, dù có đôi lúc tâm thiện và tâm ác như tách rời, như hai mặt của một đồng tiền. Tâm hay danh là một trong hai yếu tố cấu thành nên một kiếp sống của chúng sanh. Tâm là phạm trù rộng lớn, thâm sâu tầng tầng lớp lớp làm sao em có thể hiểu hết. Em có biết, vì sao em biết và đến được Đầm Nam Du này không? Bởi vì ta đã từng đến nơi này. Từng bị ma khí nơi này làm cho điên đảo. Ký ức đó trong vô hình đã khiến em trở lại đây".

Xích Liên giận dữ thét lớn:

"Ngươi im đi, không cần ngươi phải dạy dỗ ta. Còn nhiều điều ta phải làm, ngươi đừng mong có thể ngăn cản ta".

Bạch Liên điềm tĩnh nói:

"Em định làm gì?"

Lời nói chưa dứt, Xích Liên thức giấc, mở mắt nhìn xung quanh đã không thấy Bạch Liên.

Vốn là nguyên thần của Ưu Linh, Xích Liên cũng đầy thông minh, đoán ra được phương cách mà Bạch Liên có thể hiển hiện. Xích Liên thầm nghĩ:

"Bạch Liên tồn tại trong tâm vô thức, vậy khi ta ngủ Bạch Liên sẽ xuất hiện. Ngươi thật là rắc rối. Trong tâm của Xích Liên vào lúc ấy lại khởi lên ý niệm về Hoa Linh Điện. Xích Liên phân vân:" Dù sao trong ký ức của ta, giờ chỉ có nơi này, cứ trở về nơi này trước đã ".

Từ Đầm Nam Du, Xích Liên bay thẳng đến Hoa Linh Điện. Ưu Linh đã tái sinh là sự thật vì thế các chúng tiên đều vui mừng khi nhìn thấy Ưu Linh. Biên Niên lão tiên tử, Loan Châu, Dương Khánh đều nghĩ hai nguyên thần đã hợp nhất và Ưu Linh thuần thiện trước kia đã trở về.

Chỉ có một mình Thiên Long biết được Xích Liên chưa hề mất đi.

Ưu Linh bước vào Hoa Linh Điện không bị một cản trở nào. Vì đã từng là đội trưởng bảo vệ Hoa Linh Điện, đội Linh vệ không hề đề phòng, với tất cả ký ức từ Bạch Liên, Xích Liên có thể thông thuộc và biết được tất cả về Hoa Linh điện, về Vòng Hoa Linh.

Xích Liên đang lang thang trong Tiểu Thanh Lâm thì gặp Ly Kha. Ly Kha vui mừng khôn xiết khi gặp lại Ưu Linh.

Ly Kha nói trong niềm hân hoan:

" Ưu Linh, em đã trở lại thật ư ". Vừa nói Ly Kha vừa xoay Ưu Linh thành vòng trước mắt." Đúng thật là em rồi, Ưu Linh. Ta vừa nghe Loan Châu và Dương Khánh nói. Ta đang dự định đi tìm em thì em đã xuất hiện ".

Xích Liên đến gần ôm lấy Ly Kha. Ly Kha hơi bất ngờ. Cầm lấy tay của Ưu Linh, Ly Kha hỏi han, ánh mắt chan chứa tình cảm:

" Em sao vậy Ưu Linh. Có chuyện gì hay sao. Hãy nói cho anh biết ".

Xích Liên với ký ức của Bạch Liên hiểu rất rõ tình cảm của Ly Kha dành cho mình. Cho nên, muốn lợi dụng Ly Kha, gây hiểu lầm để cho Ly Kha đối đầu với Thiên Long. Thiên Long phải giải quyết mọi việc với Ly Kha, lúc ấy Xích Liên có thể tự do làm điều mình thích, mình muốn. Nghĩ như vậy, Xích Liên liền làm ngay.

Xích Liên tỏ vẻ đau khổ nói với Ly Kha:

" Từ khi em trở lại, cơ thể yếu ớt, tâm trí bất định, có lúc nhớ, có lúc quên những chuyện đã qua. Anh Thiên Long, có vẻ khó chịu với điều đó. Anh Thiên Long luôn cho rằng với tâm trí như vậy em sẽ làm nhiều điều bất thiện làm ảnh hưởng đến mọi người. Anh Ly Kha, anh là người thương em, hiểu em, biết em sẽ không bao giờ làm hại bất cứ ai có đúng không?

Ly Kha ôn tồn nói:

"Anh tin em mà Ưu Linh. Để anh nói chuyện với thần Thiên Long. Em đừng lo lắng hay sợ hãi có anh luôn đứng về phía em".

Xích Liên tiến gần hơn, tựa đầu vào vai tiên tử Ly Kha, miệng mỉm cười đắc ý. Với Ly Kha thì tiên tử cảm giác hạnh phúc vô ngần, nghĩ trong tâm rằng: "Ưu Linh tái sinh lần này đã thay đổi, đã biết tới tình cảm của mình". Nghĩ như vậy trong lòng của Ly Kha vô cùng ấm áp.

Vừa lúc ấy, Thiên Long đã xuất hiện, tại Hoa Linh điện, ba người cùng giáp mặt. Xích Liên liền nép phía sau tiên tử Ly Kha, tỏ vẻ sợ hãi. Thiên Long nét mặt nghiêm nghị, Ly Kha liền đứng chắn phía trước bảo vệ cho Ưu Linh.

Dù trước mặt mình là Ưu Linh nhưng Thiên Long biết được rằng đó chính là Xích Liên. Dù nép phía sau Ly Kha, Xích Liên đưa mắt nhìn thần Thiên Long và mỉm cười đầy thách thức với thần.

Thiên Long cố nén tức giận nói:

"Ưu Linh, em hãy trở về Bạch Lạc cung với anh. Anh có chuyện muốn nói với em".

Ưu Linh nói ra vẻ tổn thương, giọng nói lại run run:

"Em không về với anh, anh chỉ la mắng em thôi. Em không nhớ được quá khứ. Anh đừng bắt ép em phải nhớ lại".

Ly Kha nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt, bất bình nói với Thiên Long:

"Em thôi đi Thiên Long. Ưu Linh vừa trở lại sẽ khó tránh khỏi việc tâm trí còn chưa định tĩnh. Em không được bắt ép Ưu Linh như vậy".

"Ly Kha, anh không hiểu đâu. Mọi việc không phải như anh nghĩ đâu. Em phải đem Ưu Linh về Bạch Lạc cung". Thiên Long nói.

Ưu Linh lay tay của Ly Kha nói nhỏ:

"Em không về đâu. Em không muốn về với anh Thiên Long".

Thiên Long nhìn thấy hành động đó của Ưu Linh, lòng buồn bã. Dù biết đó chỉ là Xích Liên nhưng khi nhìn thấy trước mặt mình là hình ảnh của Ưu Linh, Ưu Linh lại không muốn về bên cạnh mình, khiến cho thần vô cùng xót xa.

Thiên Long nói thầm trong tâm: "Ta phải đưa em trở về mới có thể biết được Bạch Liên giờ đang ở đâu". Nghĩ vậy, Thiên Long liền bước đến nắm lấy tay của Ưu Linh kéo về phía mình.

Ưu Linh vùng khỏi tay của Thiên Long, đứng về bên Ly Kha.

Ly Kha tức giận vì khi thấy thần Thiên Long ép buột Ưu Linh như vậy. Cộng với trước đây đã biết được Ưu Linh vì Thiên Long mà chịu quá nhiều tổn thương, đau đớn cả thân và tâm. Ly Kha lần này quyết tâm bảo vệ Ưu Linh, không cho thần Thiên Long làm tổn thương Ưu Linh nữa.

Ly Kha hóa hiện ra Khiết Luân kiếm xuất chiêu với thần Thiên Long, Thiên Long tránh né đường kiếm của Ly Kha. Hiểu được hoàn cảnh trước mắt, Ly Kha đang bị Xích Liên lừa gạt, khiến thần trí bất minh, Thiên Long không đánh trả, thần lùi lại.

Ưu Linh mỉm cười với Ly Kha nói:

"Em muốn được ở bên cạnh anh. Anh hãy đưa em về Thất Linh Lan".

Ly Kha nhìn Ưu Linh trìu mến nói:

"Anh sẽ đưa em về Thất Linh Lan".

Ly Kha quay lại nói với Thiên Long:

"Anh sẽ đưa Ưu Linh về thất Linh Lan trước. Anh biết em cũng vì quá lo lắng cho Ưu Linh mới quá nóng lòng nhưng em không được ép buột nàng ấy làm những điều nàng ấy không thích. Ta sẽ nói với Biên Niên lão tiên tử tình trạng tâm trí của Ưu Linh, lão tiên tử sẽ có cách chữa trị thích hợp cho nàng ấy" Nói xong Ly Kha bế Ưu Linh rời đi.

Trước khi khuất dần, Xích Liên còn quay lại mỉm cười đầy ranh mãnh với Thiên Long. Biết không thể nào giải thích được ngay cho Ly Kha được hiểu. Và biết rằng Ly Kha vì quá thương Ưu Linh, lại bị quyến rũ bởi Xích Liên, những lời nói của mình lúc này, Ly Kha cũng không thể nghe. Thiên Long đành nhìn người mình yêu trong tay của người khác và dần rời xa mình.