Chương 63: Mãi yêu

2007 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 63: Mãi yêu

Chương 63: Mãi yêu

Ly Kha đưa Ưu Linh về thất Linh Lan. Lâu ngày không gặp, Ly Kha trò chuyện với Ưu Linh rất nhiều điều. Nhưng vì là tâm hữu thức tức là Xích Liên tồn tại, cho nên Ưu Linh không tha thiết gì với câu chuyện của Ly Kha. Những kỉ niệm mà Ly Kha nhắc lại Ưu Linh giả vờ vui vẻ hoặc ậm ừ cho qua. Đêm đã về khuya, gió ngoài trời bắt đầu thổi lạnh, Ly Kha cứ lưu luyến mãi nhưng cũng đành nói lời từ giã với Ưu Linh.

"Ưu Linh em hãy nghỉ ngơi đi. Anh phải trở về Hoa Linh Điện. Cám ơn em, hôm nay đã lắng nghe và trò chuyện cùng anh". Ly Kha nói.

Ưu Linh mỉm cười nói:

"Em sẽ nghe lời anh dặn dò. Anh mau trở về Hoa Linh Điện, anh cũng nhớ nghỉ ngơi sớm nhé".

Ly Kha nghe những lời nói đầy quan tâm của Ưu Linh dành cho mình. Lòng Ly Kha vui như mở hội, sau gần 5000 năm nhung nhớ chỉ để trong lòng, hôm nay Ly Kha như được thỏa lòng mong nhớ.

Ly Kha đã rời khỏi thất Linh Lan. Xích Liên ra mỏm Hoàng Yến nhìn trông theo mà nói lên lời tiếc nuối cho tiên tử Ly Kha: "Chẳng trách trước đây tiên tử Ưu Linh lại chọn thần Thiên Long. Thần Thiên Long uy dũng, mạnh mẽ, đã yêu thì bảy tỏ, còn đối với Ly Kha, dù yêu Ưu Linh nhưng thật quá yếu mềm, không dứt khoát, suốt mấy canh như vậy lại chẳng thể nói lên lời yêu, quả thật là đáng tiếc".

Xích Liên trong một thời gian dài không được hút âm khí trở nên mỏi mệt, thiếu đi sức sống. Xích Liên tự nói với mình:

"Ta phải đi nghỉ ngơi, hôm nay đã quá mệt rồi, khi thức giấc ta sẽ đi tìm âm khí tiếp thêm sức mạnh cho mình."

Khi Xích Liên đi đã gần đến giường, nàng ấy bỗng khựng lại. Xích Liên lo sợ thốt lên: "Không được, khi ngủ tức là rơi vào tâm vô thức, Bạch Liên sẽ xuất hiện. Ta nhất định không cho ngươi cơ hội đó. Chắc là thần Thiên Long đang mong nhớ ngươi lắm đấy. Ta sẽ không cho hai ngươi được toại nguyện".

Trời càng về khuya, linh khí càng ít dần, thay vào đó âm khí càng tỏa ra nhiều hơn. Xích Liên không ngủ mà bay thẳng đến Đầm Nam Du nhằm tìm kiếm âm khí tạo sức mạnh cho mình.

Hành động của Xích Liên không nằm ngoài dự đoán của Thần Thiên Long. Gần 500 năm chăm nom cho Xích Liên, từ khi biết được Xích Liên tồn tại trong mảnh ngọc tâm ưu linh. Thiên Long biết rất rõ Xích Liên cần có nội nguyên hoặc phải tự tìm âm khí để nuôi dưỡng chính mình. Nơi âm khí trùng điệp nhất núi Giao Linh này, còn tìm ở đâu được ngoài Đầm Nam Du.

Khi Xích Liên tiến gần tới Rừng Xương Gai lập tức rơi vào lưới cây Như Không, loại kết giới mà từng được Thần Thiên Long và Ưu Linh dệt thành. Quá bất ngờ, Xích Liên hốt hoảng, nhưng với sức mạnh của mình Xích Liên thoát khỏi được lưới cây Như Không. Bằng thuật chú niệm đã cải hoán của Thiên Long, Xích Liên đi đến đâu thì lưới cây Như Không hiện ra đến đó. Xích Liên với ký ức của Bạch Liên biết được lưới cây Như Không chính là kết giới do chính mình cùng Thiên Long tạo ra, Xích Liên liền niệm chú, nhưng vẫn không phá được kết giới.

Xích Liên lòng đầy căm tức, khi càng sân hận, linh khí ngày càng thoát đi, Ưu Linh yếu hẳn đi. Không còn cách nào khác, chỉ còn một nơi cả âm khí và linh khí được ngày đêm hội tụ đó là Hồ Bạch Lạc.

Xích Liên lòng đầy sân hận, rít qua kẽ răng:

"Ta phải quay về Hồ Bạch Lạc, các chiêu trò này lại là hắn gây ra chứ không ai có thể điều khiển lưới cây Như Không được. Hẳn là ngươi muốn bắt ta để biết được Bạch Liên đang ở đâu. Thật đáng hận khi ta không thể gϊếŧ chết Bạch Liên".

Xích Liên kêu lên đầy phẫn uất: Bạch Liên!

Tiếng kêu của Ưu Linh đầy sân hận khiến cho các loài Xương Gai cũng phải co mình. Càng giận tức, Xích Liên càng thoát đi linh khí, cần phải tìm lấy nguồn âm khí để duy trì sức mạnh cho mình. Xích Liên cố gắng dùng tất cả sức lực bay về Hồ Bạch Lạc.

Tại Hồ Bạch Lạc, Thiên Long đã đứng chờ đón Xích Liên tự bao giờ. Khi Xích Liên sa vào lưới cây Như Không, Thiên Long đã biết được, thần cố nén lòng mình chờ đợi Xích Liên trở về. Dù chặt lòng như thế nhưng Thiên Long rất lo sợ, Xích Liên vì ngoan cố thà để Ưu Linh kiệt sức mà không chịu quay về Hồ Bạch Lạc. Lúc ấy, chỉ còn cách xuất hiện để đích thân đem Ưu Linh về.

Khi Xích Liên gần đến Hồ Bạch Lạc, Thiên Long đã cảm nhận được, Thần mỉm cười nói thầm trong lòng: "Em chịu quay về rồi sao".

Xích Liên về tới Hồ Bạch Lạc thấy Thiên Long đứng ở mép hồ, lòng giận sục sôi, nhưng vì sức lực đã quá yếu, Xích Liên không thèm quan tâm đến thần Thiên Long liền bay thẳng đến cây Bạch Xích, rồi trầm mình xuống đáy hồ. Thiên Long liền đuổi theo Xích Liên cùng trầm mình xuống đáy hồ. Vừa xuống tới nơi, Thiên Long đã thấy Ưu Linh đứng trước Mạn Hoàng Sa Hoa.

Trong ánh sáng vàng dịu ngọt tỏa ra từ Mạn Hoàng Sa Hoa, hình ảnh Ưu Linh trong tiên y xanh thẫm tay áo nàng phất phơ trong làn nước ở đáy hồ, trở nên vô cùng xinh đẹp, chính là nữ tiên tử cách đây 5000 năm đã làm rung động trái tim của thần Thiên Long. Xích Liên vì quá kiệt sức vừa đến được nơi Mạn Hoàng Sa Hoa thì rơi vào vô thức.

Thiên Long nhớ đến câu nói của Xích Liên khi thần hỏi Bạch Liên đang ở đâu:

"Xa tận chân trời, gần nơi trước mặt". Thần nghĩ Bạch Liên vẫn ở trong tiên thể. Thần Thiên Long định tâm nhớ về Bạch Liên. Trong một niệm tâm liền truyền đến tâm. Bạch Liên từ trong tâm vô thức liền trôi lên tầng tâm hữu thức. Ưu Linh mở mắt nhìn thần Thiên Long.

Thiên Long liền cảm nhận được từ trường an lành, mát mẻ mà trước đây ở bên cạnh Ưu Linh. Thiên Long vui mừng bước tới đưa tay chạm vào khuôn mặt của tiên tử.

Thần đầy trìu mến và thương yêu nói:

"Là em Bạch Liên, Ưu Linh của anh".

Thần không ngăn được thương yêu kéo Ưu Linh vào lòng, ôm chặt cho tan đi bao thương nhớ đã tích tụ trong 5000 qua. Ưu Linh quá hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của thần. Nước mắt Ưu Linh đã rơi.

Thiên Long nhìn thấy Ưu Linh như thế thì vội nói:

"Em đừng khóc, có anh ở đây".

Thiên Long đưa tay vuốt lên mái tóc của Ưu Linh rồi mỉm cười nói:

"Câu nói này trong 5000 năm qua anh không nói với ai cả, câu nói này chỉ để nói với mình em".

Ưu Linh đặt tay mình lên má của thần, vuốt ve đầy an ủi:

"Em đã làm anh phải chịu nhiều thương tâm rồi".

Thần vẫn cười, nói với tiên tử:

"Vậy thì từ nay em đừng đi đâu nữa. Hãy luôn ở bên cạnh anh".

Ưu Linh hơi thoáng ưu tư nói với Thiên Long:

"Bạch Liên đã bị Xích Liên phong ấn trong tâm vô thức, chỉ khi nào Xích Liên ngủ say hoặc rơi vào vô thức như lúc này em mới có thể xuất hiện được. Xích Liên và Bạch Liên là một, nhưng Xích Liên vì lòng sân hận không muốn cho Bạch Liên xuất hiện. Điều thứ hai, em cảm nhận được là Xích Liên rất lo lắng khi Bạch Liên cùng hiện diện. Xích Liên chính là tâm bất thiện, lòng đầy giận hờn, lo lắng và tiếc nuối do quá khứ không được thành toàn, lại luôn bị chối bỏ, bị truy đuổi, bị phủ nhận, nên em ấy càng thêm sân hận. Khi em ấy được chấp nhận, trân trọng, thương yêu, em tin là Xích Liên sẽ được cảm hóa".

"Thì ra là vậy, anh đã phần nào hiểu được, Xích Liên là tâm bất thiện, Bạch Liên là tâm thiện, cả hai luôn tồn tại với nhau. Cả hai đều là em, anh phải làm sao để giúp em. Ưu Linh, em hãy nói cho anh biết." Thiên Long nói.

Ưu Linh mỉm cười nói:

"Khi Xích Liên trở về, anh hãy yêu thương Xích Liên như đã từng yêu thương em. Khi em ấy sân hận, lầm lỗi anh hãy cảm thông, bằng tâm từ bi hãy cố gắng yêu thương em ấy. Anh hãy chấp nhận em ấy, em ấy chính là tâm bất thiện của em. Mỗi một lần em ấy bớt đi sân hận, là mỗi lần em trôi lên được tầng tâm hữu thức. Bạch Liên khi đã xuất hiện nhiều hơn sẽ tự mình cảm hóa được Xích Liên".

Thiên Long tỏ vẻ hờn dỗi nói với Ưu Linh:

"Lại còn bày cho anh cách yêu thương Xích Liên.".

Ưu Linh mỉm cười rồi nói:

"Xích Liên chính là em đó. Những giận hờn, ghen tuông, chấp niệm của Xích Liên chính là một phần tâm của em".

Thiên Long mỉm cười rồi nói:

"Em vẫn luôn chân thật như vậy. Anh đã yêu em, nhất định sẽ yêu tất cả, dù tâm thiện hay tâm ác, sẽ yêu em lúc em dễ thương, ngọt nào và cũng sẽ yêu em lúc em gai góc, xù xì."

Ưu Linh gật đầu đồng ý, hơi thoáng buồn nói với Thiên Long:

"Em sắp đi rồi, Xích Liên sắp tỉnh giấc".

Thiên Long nắm chặt tay của Ưu Linh:

"Anh chờ em, Ưu Linh!"

Ưu Linh mỉm cười an nhiên, kéo Thiên Long lại gần, hôn lên má của thần và nói:

"Em yêu anh!"

Thiên Long bàn tay vẫn nắm chặt không rời bàn tay của Ưu Linh. Ưu Linh khẽ nhắm mắt lại. Xích Liên choàng tỉnh, thấy trước mặt mình là thần Thiên Long liền tức giận thét lên:

"Ngươi là người mà ta đã chờ đợi trong 5000 năm qua, là người mà ta luôn tìm kiếm, là người mà ta đã bằng mọi giá giữ lại tính mạng để có thể gặp lại." Nói đến đây, giọng của Xích Liên nghẹn lại vì xúc động: "Vậy mà ngươi không cần ta chỉ cần Bạch Liên của ngươi. Là ngươi đã tạo kết giới lưới cây Như Không tại đầm Nam Du để bắt ta quay trở về, để ngươi được toại nguyện gặp lại Bạch Liên của ngươi phải không?"

Thiên Long bình tĩnh nói:

"Đúng vậy, không những có thể tạo kết giới lưới Như Không ở đầm Nam Du mà anh còn có thể tạo kết giới lưới Như Không tại đáy hồ Bạch Lạc".

Nói xong Thiên Long niệm chú, thi triển thần thông, lưới Như Không bao quanh trói chặt Xích Liên. Thiên Long dùng Bích Huyền kiếm trấn giữ kiềm chế sức mạnh của Xích Liên. Thần bế Xích Liên rời khỏi đáy Hồ Bạch Lạc trở về Bạch Lạc Cung.