Chương 67: Đau thương

1585 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 67: Đau thương

Chương 67: Đau thương

Xích Liên chưa kịp định thần trở lại, dùng tay vịn lên một thạch trụ để đứng vững, bỗng thấy dưới tay mình một chất lỏng nhớt nhúa, mùi nồng tanh, một đợt âm khí mạnh mẽ quét đến. Xích Liên mừng rỡ, hút hết âm khí vào trong người, Xích Liên đã hồi phục lại được nội nguyên. Xích Liên ném một nắm ngọc ưu linh lên không trung, những viên ngọc treo lơ lửng trên cao, mở vỏ, phát sáng cả vùng đất Mao Thạch.

Xích Liên nhìn thật rõ một con thú to lớn gần bằng cả cây Bạch Xích, thân hình đầy lông dài, toàn thân nó được bao phủ bởi huyết diệp, mùi tanh nồng phát lên nồng nặc. Nó đi đến đâu máu của huyết diệp chảy đến đó, cây cỏ héo tàn, các loài chúng sinh nhỏ, những mảnh nguyên thần, linh hồn của mọi loài đều bị hút hết linh khí. Có thể nói khi đi đến đâu, thì con thú và từ trường của nó như một cơn đại hồng thủy, quét sạch, san bằng những thứ gây chướng ngại trên đường của nó.

Xích Liên thốt lên:

"Ngươi chính là Huyết Yêu".

Huyết Yêu bước chậm lại, dùng mũi ngửi lấy Xích Liên, nó dùng tay bế Xích Liên lên trước mắt mình để nhìn.

Xích Liên chưa từng thấy một loài yêu thú nào xấu xí và ghê tởm như Huyết Yêu, với hốc mắt đỏ lỏm, miệng lúc nào cũng chảy ra máu huyết diệp đang sôi sục. Xích Liên vốn là một niệm ác, nên dễ dàng cảm nhận từ trường của Huyết Yêu và cũng đồng thời hấp thụ âm khí trong từ trường ấy. Huyết Yêu ném Xích Liên qua một bên, Xích Liên rơi xuống bên mao thạch, toàn thân chấn thương trước sức mạnh quá lớn từ Huyết Yêu. Huyết yêu sân hận, điên cuồng, phá nát mọi thứ, san bằng cả những mao thạch vô tri.

Tưởng rằng Xích Liên sẽ đánh trả mình như bất kỳ tiên tử, thần binh mà mình đã gặp, Huyết Yêu đang chờ cơ hội đáp trả bằng những sức mạnh kinh hồn. Nhưng không, Huyết Yêu không nhìn thấy Xích Liên đáp trả.

Bởi trong lúc bị tấn công và rớt xuống bên mao thạch, Bạch Liên đã xuất hiện nói với Xích Liên:

"Ta biết em đang rất sân hận muốn gϊếŧ chết con vật này".

Bạch Liên biến mất. Xích Liên ngây người, tự nói: "Chị ấy biết sự hiện diện của mình, chị ấy không phủ nhận mình."

Xích Liên bình tĩnh, đứng giữa bao vây của muôn dòng chảy của huyết diệp. Huyết Yêu không thấy Xích Liên tấn công trở lại lấy làm lạ bèn dừng lại, nhìn chằm chằm vào Xích Liên. Là một phần nguyên thần của Ưu Linh, một bậc tiên tử tài hoa với sức mạnh phi thường vào hàng bậc nhất ở cõi trời Thiên Hoa, lại là truyền nhân của Dược Sư Hoa Linh Y, Xích Liên tỏa ra trường năng lượng cực lớn, khiến Huyết Yêu lùi bước.

Huyết Yêu nói trong tiếng gầm giận dữ:

"Ngươi là ai, vừa mang linh khí lại vừa mang âm khí, lại có sức mạnh kinh thiên như vậy".

Nghe câu nói ấy của Huyết Yêu, Xích Liên dự định sẽ đáp trả rằng:

"Ta là Ưu Linh tiên tử." Bỗng nhiên, Xích Liên hơi chần chừ, trong lòng chợt nghĩ: "Cũng không thể xưng danh như vậy, ta không phải trọn vẹn là Ưu Linh, thật ra mình chỉ là một niệm tiếc nuối của Ưu Linh, còn Bạch Liên thì sao."

Trong giây phút ấy Bạch Liên xuất hiện nói:

"Em chính là Xích Liên. Một phần tính cách của Ưu Linh tiên tử". Nói xong, Bạch liên tan đi như sương.

Xích Liên gần như bị đóng băng, thầm nghĩ: "Bạch Liên không chối bỏ mình. Mình đang hiện diện. Phải rồi, mình là Xích Liên."

Xích Liên nói lớn với Huyết Yêu:

"Ta chính là Xích Liên, một phần nguyên thần của Ưu Linh tiên tử."

Huyết Yêu khi nghe đến tên Ưu Linh, Huyết Yêu lùi lại. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong lúc này Huyết Yêu có vẻ như mất tập trung. Xích Liên có thể hoàn toàn lợi dụng cơ hội này để đánh trả và khiến Huyết Yêu bị thương, sau đó sẽ tháo chạy nhưng Xích Liên đã không làm như vậy. Trong giây phút ấy, Xích Liên cảm nhận rất rõ sự giận hờn, uất ức rất sâu trong lòng của Huyết Yêu. Bất giác Xích Liên, gọi Huyết Yêu một cách nhẹ nhàng hơn:

"Huyết Yêu, người làm sao vậy, ngươi bị gì vậy."

Huyết Yêu lắc lắc đầu, huyết lệ tuôn tràn qua hai hốc mắt đỏ lòm của nó. Trong phút chốc, Huyết Yêu thu nhỏ người lại, nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ bằng như một con linh khuyển tại núi Giao Linh. Bước trên những dòng huyết diệp nhớp nhúa, Xích Liên tiến gần đến Huyết Yêu. Xích Liên trong vô thức ôm lấy Huyết Yêu vào lòng. Xích Liên nói:

"Thì ra ngươi chỉ nhỏ như vầy thôi sao. Hãy kể cho ta nghe về ngươi."

Trên một Mao Thạch bị ngã có một vị tiên tử đang ngồi nghe một con Huyết Yêu kể về lai lịch của mình. Trong ánh sáng tỏa dìu dịu của các ngọc ưu linh, Huyết Yêu ngồi đối diện nhìn mãi Xích Liên.

Huyết Yêu nói:

"Cách đây hơn mười ngày, em đã nhìn thấy một vệt sáng, đó là vệt sáng mà trước đây tiên tử Ưu Linh thường tạo ra cho em vui cười. Em chạy theo mãi thì lạc vào một khu rừng với những loài cây với hình thù kỳ quái, em không tìm thấy lối ra. Em nhận ra được đây chính là rừng Huyết Diệp mà các vị tiên tử đã kể cho em nghe. Bỗng nhiên lúc ấy rừng Huyết Diệp chảy máu không ngừng, trong bảy ngày đêm không dứt, máu của Huyết Diệp tạo nên đầm huyết diệp.

Em bị giữ chặt trong đầm, bị huyết diệp hút hết nội nguyên. Khi nguyên thần sắp tan rã, em đã nghe âm thanh thì thầm nếu như em để linh hồn mình biến thành Huyết Yêu, em sẽ sống lại. Em muốn duy trì mạng sống của mình để có thể gặp lại Ưu Linh tiên tử. Trong một lần bị nạn, em đã được tiên tử cứu mạng, tiên tử đã cho em uống nội nguyên của mình, đó là lý do em sống được ngàn năm. Em luôn cảm giác chị ấy sẽ quay trở về. Nói đến đây huyết yêu giờ chỉ là con linh khuyển vô cùng đáng thương tội nghiệp, khóc nức nở trong lòng Xích Liên."

Huyết yêu nói tiếp:

"Nhưng khi đã để linh hồn mình biến thành Huyết Yêu, lòng sân hận, niệm tiếc nuối của mình khi không thể gặp được tiên tử Ưu Linh, cộng với lời nguyền của Huyết Diệp, em phải mãi mãi ở lại đầm huyết diệp. Tất cả những điều đó đã khiến em đã sân hận không ngừng, hủy hoại đi tất cả mọi thứ. Em không muốn làm hại đến mọi người, nhưng sự xuất hiện của em chỉ tạo thêm nhiều đau thương cho chúng sinh."

Xích Liên ôm Huyết Yêu trong tay mà hiểu cho tất cả nỗi lòng của Huyết Yêu. Xích Liên thì thầm:

"Em giống ta biết bao nhiêu, cũng vì sự sân hận, chấp niệm, tiếc nuối mà đã bất chấp tất cả."

Xích Liên mỉm cười nói với huyết yêu:

"Vậy là em đã được toại nguyện rồi, ta là Xích Liên, cũng chính là tiên tử Ưu Linh. Ưu Linh đã tái sinh và đang ôm em trong lòng. Ta nhất định sẽ chăm sóc cho em".

Huyết yêu đưa hai mắt đỏ lòm giờ đã nhỏ xíu lên nhìn Xích Liên. Huyết yêu nói trong lí nhí:

"Bên chị, em có cảm giác hơi khác chị Ưu Linh, nhưng chị cũng thương yêu em theo cách của chị, em cũng cảm thấy ấm áp hơn."

Xích Liên đưa tay gõ nhẹ vào trán của huyết yêu mỉm cười nói:

"Sao em có thể lém lỉnh như thế".

Huyết yêu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì mình được thương yêu đã không còn bị truy đuổi, bị chối bỏ. Huyết yêu cạp nhẹ vào tay của Xích Liên, miệng lại gừ gừ trông vô cùng đáng yêu.

Xích Liên vẫn ôm Huyết Yêu trong vòng tay, nhớ đến cuộc họp tại sảnh Thanh La, lòng dâng lên lo lắng, nàng suy nghĩ tìm cách cứu lấy Huyết Yêu. Đang suy nghĩ, làm sao để tìm cách cho vẹn toàn thì Xích Liên đã thấy Thiên Long cùng Loan Châu đã xuất hiện.

Quá mừng rỡ, Xích Liên hướng về phía Thiên Long định đi về phía thần thì đột nhiên từ phía sau rừng Mao Thạch, Ly Kha, Đại Phong và Dương Khánh đã đem thiên binh đến. Cả ngàn thiên binh bao vây một vùng Mao Thạch. Xích Liên đứng đối diện với Ly Kha và bên phải chính là Thần Thiên Long.