Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Hồ Hoắc] Cách Giang Yên Hỏa

Chương 2: Bắt con cẩu kia lại...

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong quá trình hướng dẫn du lịch sơ qua, Long Quỳ đối với Lâm Nghiệp Bình sản sinh ra vô số thiện cảm, đồng thời Long Dương đối với người này sinh ra vô số cảm giác sợ hãi, e sợ sẽ bị đồng hóa thành phong cách Giang Nam mà hắn cực kì chán ghét.

Cuối cùng, so với Long Quỳ yêu anh trai thì Long Dương cưng chiều muội muội càng nhiều hơn nên quyết định thỏa hiệp, sẽ dùng cơm chiều tại nhà Lâm Nghiệp Bình.

Nhưng mà, thời điểm Lâm Nghiệp Bình mỉm cười nói "Được thôi", Long Dương thề hắn đã thấy Lâm đại công tử hung hăng hướng bên này trừng mắt một cái, chắc chắn!!

Cầu nhỏ xuôi dòng nước ~~~~ Mang đi cánh chim thời ấu thơ ~~~~

Ra khỏi thuyền hoa, biết được có thể đi bằng đường thủy, Long Quỳ lập tức bám lấy tay ca ca mình đòi ngồi thuyền nhỏ để đi. Không thể từ chối mỗi lần muội muội nhà mình làm nũng, Long Dương rất nhanh bị đánh bại, lỗ mãng dùng ít tiền mua về một chiếc thuyền lá nhỏ. Nhưng thân là người phương Bắc, Long Dương tâm cao khí ngạo nói: "Ta sẽ không chèo."

Vì thế nhiệm vụ chèo thuyền vẫn là rơi xuống người Lâm Nghiệp Bình. Long Quỳ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của mình xuống, nhìn Lâm Nghiệp Bình nói: "Lâm đại ca, như vậy có phiền cho ngươi không?"

Không ai có thể miễn dịch với một Long Quỳ như vậy, huống chi là Lâm Nghiệp Bình vốn lương thiện lại dễ mềm lòng.

Cầm lấy mái chèo, Lâm Nghiệp Bình đứng ở đầu thuyền. Y ngoái đầu nhìn lại và cười: " Ngồi xong chưa? Xuất phát!"

Người này ở đó, lay động khao khát, đơn độc một mình. Nét mặt vui cười như hoa nở rộ, trời đất cũng chẳng thể sánh kịp. Ngay cả khi thuyền bắt đầu đi, Long Dương vẫn còn có chút mờ mịt. Đột nhiên nhìn thấy nụ cười có chút kì lạ của Long Quỳ ở trước mặt, Long Dương mới phát hiện ra mình thất thần nghiêm trọng tới cỡ nào.

Thuyền rẽ vào một rạch nước nhỏ, Long Quỳ ngồi ở trên thuyền vui sướиɠ vươn tay ra. Đầu ngón tay vừa vặn vẽ ra một đường nhỏ trên thạch bích đã phủ rêu xanh. Mà Long Dương chỉ có thể ngồi yên bên trong đề phòng thuyền bị lật, đối với Long Quỳ vui vẻ đùa nghịch hoàn toàn không có biện pháp. Vương đô nào có Giang Nam mà dòng nước lại lần lượt thay đổi như vậy? Hơn nữa trước kia hai huynh muội đều chưa từng rời quê hương, có thể thấy những sự vật mới mẻ như thế này cũng coi như không tồi.

Mái chèo từ trong nước đưa lên, vòng một đường cung rồi chìm xuống, tiếng nước chảy chầm chậm, cái gì cũng không thể kích động mạnh mẽ. Long Dương nhíu mày, Giang Nam là vậy, tĩnh lặng đến nỗi khiến người ta hoảng hốt.

Một thanh âm mát rượi phá vỡ không gian yên tĩnh: "Phía trước là tới rồi. Công chúa ổn định chỗ ngồi." Lâm Nghiệp Bình không quay đầu lại, nhưng cảm giác thuyền lay động cũng biết là Long Quỳ đang đùa.

"Được ~~~~~" Nghe thanh âm này liền biết tiểu công chúa chơi đùa thực sự vui vẻ.

Thuyền cập bờ, Lâm Nghiệp Bình dùng mái chèo nhẹ nhàng làm chậm va chạm, vững vàng đứng ở bên cạnh. Long Quỳ lập tức nhảy ra khỏi thuyền, khiến thuyền nhỏ chòng chành vài cái. Long Dương thiếu chút nữa ngã xuống nước, may mà có một bàn tay kéo hắn lại. Đương nhiên đó là Lâm Nghiệp Bình. Ngón tay thon dài ôm lấy thắt lưng Long Dương, tiểu vương gia liền đứng ở tư thế vô cùng khó xử.

Vị vương gia nào đó khó chịu: "Làm gì vậy? Buông tay!"

Lâm Nghiệp Bình rất nghe lời mà thả tay ra, "ùm" một tiếng, Long Dương rơi xuống nước vô cùng đẹp mắt.

Nhìn toàn bộ quá trình, Long Quỳ không tỏ vẻ gì là lo lắng hay đồng tình: "Vương huynh, đều là ngươi tự tìm lấy, ngươi ngàn vạn lần không được trách Lâm đại ca."

Hướng Long Quỳ cười cười khen ngợi, Lâm Nghiệp Bình nhìn Long Dương đang giãy dụa trong nước: "Nga, đúng rồi, tiểu vương gia, đã quên nói cho ngươi, nước ở đây rất nông, ngươi có thể trực tiếp đi lên bờ."

—_—|||

Lâm gia thoạt nhìn bình thường, không lớn cũng không nhỏ, nha hoàn gia đinh cũng không nhiều.

Đứng ở trước tòa kiến trúc Giang Nam này, Long Dương muốn vọt vào, sau đó... đem quần áo đi thay. Tiểu vương gia cả người ướt đẫm không thể nghĩ ra cái gì có thể ưu tiên hơn chuyện này.

Vai chính của chúng ta là Lâm công tử phúc hắc của phúc hắc, thiện lương ái tâm không thiếu. Long Dương hắt xì hai cái, Lâm Nghiệp Bình liền tước vũ khí đầu hàng. Mời Long Quỳ ngồi ở phòng khách chờ điểm tâm Giang Nam, y dẫn theo Long Dương đi đến phòng mình tìm ít quần áo cho hắn thay.

Bởi vì Long Dương so với mình cao hơn một chút, Lâm Nghiệp Bình chọn quần áo cỡ lớn hơn. Long Dương tiếp nhận quần áo, không hề có động tác gì mà chỉ rối rắm nhìn về phía Lâm Nghiệp Bình.

"Làm sao vậy?" Người nào đó bị nhìn chằm chằm đến không thoải mái, cảm thấy hành vi của người kia thật sự kì lạ.

Long Dương bĩu môi: "Ngươi, ngươi đi ra ngoài, đừng hi vọng xem thân thể ta."

"Đều là đại nam nhân thì có cái gì đẹp?" Lâm Nghiệp Bình thản nhiên nói rồi đi ra ngoài.

Nhìn thấy cửa đóng lại, Long Dương ngửi quần áo trên tay, đều là hương vị của nắng mai sương sớm. Long Dương nặng nề thở dài. Đối với vị nam tử Giang Nam như trích tiên này, chính mình thật sự không bình thường.

Long Dương thay xong quần áo không lâu, hai huynh muội liền cùng Lâm gia một nhà ba người ngồi quanh bàn. Long Dương nhìn chằm chằm Lâm lão gia, Long Quỳ nhìn chằm chằm Lâm lão gia. Lâm lão gia nhìn chằm chằm Long Dương cùng Long Quỳ. Lâm phu nhân cùng Lâm Nghiệp Bình xem ba người bọn họ chằm chằm nhìn nhau.

"A! Thái phó!" Long Quỳ bừng tỉnh đại ngộ.

"Nga! Thái phó!" Long Dương cũng bừng tỉnh đại ngộ.

"Ai! Hai tiểu quỷ chuyên gây sự!!" Lâm lão gia đối với hai người bừng tỉnh đại ngộ.

Ta xin giải thích một chút, phía trên đã nhắc tới, Lâm lão gia bước chân vào giang hồ không được liền viết sách, sau đó bán sách thu được rất nhiều tiền. Sách này tên là "Giang hồ luận", không chỉ nói về tứ đại gia tộc giang hồ – Đường gia, Vân gia, Hứa gia, Lý gia, đối với giang hồ năm đại môn, tám đại phái, mười một lưu phái cũng được miêu tả. Kể cả những chuyện bát quái về Đường gia nữ chủ Đường Tuyết Kiến cùng Vân gia thiếu chủ Vân Đình cũng được đề cập. Sách không phải võ hiệp văn, bởi vậy không hề nhiều tự thuật. Tóm lại sách này vừa ra đã oanh động đại giang nam bắc, từ vua đến dân không người không hiểu.

Hoàng đế đọc xong lập tức đập bàn hô to: "Nhân tài!!!!". Vì thế liền gọi tiến cung làm sư phụ cho thái tử Long Kha, cũng chính là thái phó (—_—). Thái phó này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ba tháng liền trở về nhà, nghe nói nguyên nhân là sợ đứa con trong nhà lâu ngày không có phụ thân làm bạn sẽ sinh ra ám ảnh tâm lí.

Mà trên thực tế, là bởi vì Long Dương, Long Quỳ luôn chạy tới làm ầm ĩ, hơn nữa trải qua một thời gian do bản thân dạy, trình độ phúc hắc của Long Kha đã muốn vượt xa sự từng trải của mình (tự xưng), tuy rằng đây cũng không phải ý của hắn. Tóm lại chính là hắn bị phiền nhiễu đủ điều cũng chẳng còn cái gì để dạy nữa. Không nghĩ tới xa cách mười năm, lại thấy mặt.

Long Dương đi trước làm khó dễ: "A~~~~! Ngươi giả văn nhân, không làm thái phó, tưởng ngươi chạy trốn, hóa ra ở trong này hưởng thanh phúc!!!"

Lâm Ngọc Phong lập tức tiếp chiêu: "Thái phó ta từ chức hồi hương làm bạn với người thân, cái tên tiểu quỷ gây sự số một như ngươi không có tư cách nói ta."

Long Quỳ miên lý tàng châm*: "Có thể dạy Kha ca ca thành như vậy, thật sự là phải thập phần cảm tạ thái phó."

Lâm Ngọc Phong ngoài cười nhưng trong không cười: "Đâu có đâu có, là việc thuộc bổn phận mà thôi."

Long Dương, Long Quỳ cười lạnh, nội tâm: 'Ngươi giỏi lắm lão cáo già, đem Kha ca ca dạy thành hồ ly. Nhớ năm xưa hắn cỡ nào tinh khiết, hiền lành, đáng yêu, mặc cho người ta bắt nạt, nhưng lại bị ngươi dạy đến gian trá âm hiểm vô cùng.' Sát khí lan tràn, khóe miệng Lâm lão gia bắt đầu run rẩy, hai tên tiểu quỷ gây sự lớn lên chẳng phải thành ma vương sao?

Ba người cường ngạnh giằng co, khí thế của Lâm lão gia càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ càng ngày càng nhỏ...

Thời gian trôi qua...

"Uy, ta ăn xong rồi!"

Đây là thanh âm phá vỡ yên tĩnh, nơi phát ra là Lâm Nghiệp Bình đã buông đũa. Mà phu nhân cũng đã bắt đầu thu dọn bàn ăn.

Nhanh như vậy!!!! Long Dương cùng Long Quỳ vội bưng lấy bát cơm, động tác y hệt bọn họ là Lâm lão gia đang hoang mang rối loạn.

Vì thế, trong nhà này, kì thực người có quyền lợi nhất chính là Lâm Nghiệp Bình mà không phải lão gia. Từ vẻ mặt sủng nịch của phu nhân đến vẻ mặt thỏa hiệp của lão gia có thể thấy được điều đó.

"Đúng rồi, Nghiệp Bình, ta và mẹ ngươi quyết định ngày mai đi Miêu Cương thăm cậu ngươi, vừa lúc cũng muốn mang Tử Huyên về." Lão gia cố gắng nhét thức ăn vào bụng vừa nói như vậy.

"Nga?" Quyết định này thực đột ngột, Lâm Nghiệp Bình có chút hoài nghi: "Tại sao đột nhiên muốn như vậy?"

"À thì... là bởi vì nghe nói hắn bị bệnh nên đi thăm một chút." Lão gia thật sự nói lắp.

"..." Biết cha mình đang nói dối, nhưng y nghĩ hắn thuận tiện đi ra ngoài cũng tốt, chỉ nhờ một quyển "giang hồ luận" của hắn, người này tuyệt đối không chịu thua thiệt bất cứ kẻ nào. Dù sao một kẻ siêu cấp lưu luyến gia đình như hắn rồi sẽ trở về, còn mang niềm vui đến cho mẫu thân.

Nghĩ vậy nhưng Lâm Nghiệp Bình vẫn quyết định trầm mặc, làm cho lão cha nhà mình cảm thấy một áp lực vô hình.

"Nghiệp Bình, mấy ngày chúng ta ra ngoài, phiền ngươi chiêu đãi khách nhân..." Lão gia tiếp tục chột dạ muốn lùi bước, đánh chết hắn cũng không nói là bởi vì trước mặt có hai tiểu ác ma nên mới chuồn mất. Bởi vì đứa con nhà mình không phải loại người dễ đối phó, lão gia quyết định đảm bảo an toàn trước rồi nói sau. Vì thế Lâm lão gia lập tức trốn.

Khi trở về phòng, phu nhân nhìn lão gia, cười đến sáng lạn: "Hôm nay ta phối hợp với ngươi như vậy..." Căn bản là ngươi cái gì cũng chưa nói!!!

"Như vậy, nhớ rõ phải báo ân a~~~~~~" Ngươi không phải là ghi hận năm đó ta dùng chiêu đó chinh phục ngươi sao, dùng gậy ông đập lưng ông đến khi đứa con lớn như vậy cũng chưa chán sao???

"Nhưng, việc đầu tiên là làm sao đi chơi đã, lão, gia..." Được rồi, ta mới là người có địa vị thấp nhất trong nhà.

Ở một nơi khác, như mọi khi, Long Quỳ không ngừng bắn sức sống ra bốn phía, lôi kéo Vương huynh nhà mình cùng ca ca vừa quen biết đi chợ đêm.

Chợ đêm nơi này cùng vương đô không khác biệt lắm, thậm chí không bằng vương đô phồn thịnh, nhưng Long Quỳ lại rất vui vẻ, phi thường vui vẻ. Cho dù là công chúa sống an nhàn sung sướиɠ, Long Quỳ cũng chỉ là một nữ hài tử mười bảy tuổi, khờ dại, lãng mạn, thích ầm ĩ. Nơi này không phải mang theo thị vệ đi qua phố xá vương đô, mà là chính mình cùng Vương huynh còn có Lâm đại ca cùng làm bạn, tùy hứng hồ nháo làm nũng, hưởng thụ ấm áp cùng sủng nịch.

Nhưng, sự thật đều là cẩu huyết, sự thật thực sự cẩu huyết. Một tên lưu manh không biết từ đâu xuất hiện, điểm mấu chốt là nữ tử bị đùa giỡn lại là hiệp khách với năng lực đùa giỡn hơn người.

Nhưng, khi tên lưu manh kia xem nhẹ xung quanh mà cười gian bắt lấy cánh tay Long Quỳ, Long Dương trực tiếp cười ra tiếng, mà Nghiệp Bình cũng chỉ liếc người nọ một cái.

Cái liếc mắt kia có ý là....... thỉnh nén bi thương.

Lâm Nghiệp Bình phản ứng như vậy bởi vì y biết Long Quỳ tuyệt đối là cao thủ. Mà Long Dương phản ứng như vậy bởi vì hắn quá hiểu muội muội của mình. Long Quỳ là phi thường thập phần cực kì tuyệt đối thống hận cái loại người chuyên ức hϊếp nữ nhân này. Đừng thấy bình thường vẻ mặt nàng nhu thuận đáng yêu, nếu như mắt nàng trở hành màu đỏ, Diêm La cũng phải nhường đường.

Vì thế, người kia không chỉ chết đơn giản như vậy.

Quay trở lại hiện trường:

Chỉ thấy Long Quỳ nheo mắt lại nhìn tên lưu manh kia mà cười, sáng lạn vô cùng. (Long Dương ở một bên rùng mình một cái)

"Đại thúc, ngươi có biết con heo chết như thế nào không?"

Người nọ ngạc nhiên một chút, đáp: "Là chết một cách ngu ngốc."

"Không đúng nga!" Cười càng sáng lạn... (Long Dương bắt đầu xoa xoa quần áo, lạnh...)

"Vậy đáp án là cái gì?"

"Chính là..." Long Quỳ dần dần mở mắt ra, đồng tử có chút phiếm hồng, tràn đầy sát ý, "Giống như khi ngươi chết vậy." Trở tay bắt lấy cánh tay người nọ, ngón tay dùng sức đồng thời bẻ ra phía sau. Long Quỳ bóp động mạch chủ cánh tay hắn, bẻ gãy khuỷu tay cùng các đốt ngón tay, cho dù còn sống cũng tuyệt đối không có khả năng dùng bàn tay kia làm bất cứ cái gì. Người nọ ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp kêu, bởi vì Long Quỳ dùng một mảnh áo của hắn nhét vào miệng hắn.

"Ai nha, đại thúc, sao ngươi không nói gì? Ngươi cảm thấy không thoải mái sao? Chúng ta đến gặp thầy thuốc đi!" Vẫn là cảm thấy ở trên đường không hay lắm, xách lấy cổ người nọ, Long Quỳ chuẩn bị đưa hắn tới nơi không có ai để tiếp tục thực thi hình pháp.

Bởi vì quá trình này đơn giản mà cũng thực tàn nhẫn, Lâm Nghiệp Bình cuối cùng cũng lên tiếng: "Công chúa, xin hãy buông tha hắn. Hắn chịu trừng phạt như vậy cũng đủ nặng rồi."

"Nặng?" Màu đỏ trong mắt Long Quỳ không hề rút đi, "Khinh nhờn công chúa chính là tử tội, trừng phạt của ta làm sao có thể tính là nặng."

"Nhưng... công chúa cũng không cần ngược đãi hắn, trực tiếp ban chết là được." Vương tộc vốn kiêu ngạo cùng bá đạo, hơn nữa đối phương còn là Long Quỳ. Mặc dù có chút không bình thường, Lâm Nghiệp Bình cũng chỉ có thể nhượng bộ.

Long Quỳ nheo mắt lại: "Ngươi một thân áo vải, cũng dám vung tay múa chân với công chúa?!"

"Không phải vung tay múa chân, mà là khuyên nhủ."

"Ngươi..."

"Long Quỳ!!" Long Dương xem cuộc chiến đến tận lúc này, rốt cuộc tiến đến gần nói: "Thân là công chúa không thể thất thố, trở về." Khi nói chuyện, tay đã bắt được tên lưu manh đang giãy dụa ở phía trước, một cước đá hắn ra thật xa, đồng thời có tiếng xương cốt gãy truyền đến, chắc hẳn bị thương rất nặng, nhưng cũng không phải không thể điều trị.

Sức mạnh cùng võ công đáng sợ, không chỉ Long Dương, còn có Long Quỳ. Lâm Nghiệp Bình âm thầm thở dài, chính mình dính vào nhân vật quá nguy hiểm.

Quay về phía Lâm Nghiệp Bình, tiểu vương gia kiêu ngạo cúi thấp đầu: "Lời nói của Long Quỳ thực vô lý. Ta thân làm ca ca thay nàng nói lời xin lỗi với ngươi."

"Thật là..." Lâm Nghiệp Bình biết ngay cả người bình thường còn có lúc đi sai đường, huống hồ trước mặt là vương tộc hàng thật giá thật, "Vừa rồi cũng là ngươi giúp ta, cảm ơn."

Rốt cuộc ở trước mặt Lâm Nghiệp Bình, Long Dương cũng lộ ra nụ cười thật sự, không có đùa giỡn hay châm chọc, chỉ là cười, không hàm chứa ý gì cả. Lâm Nghiệp Bình vì nụ cười này mà có chút kinh hoảng. Đây mới thật sự là Long Dương sao, ổn trọng cùng anh khí bắn ra bốn phía thu hút ánh mắt người khác.

"Muội muội", nhìn Long Quỳ, ngữ khí Long Dương trở nên ôn nhu hơn, "Ngươi đã làm sai."

"Ta, ta, ngô......... Ta sai rồi......... Oa a!!!!!" Long Quỳ thu lại ngón tay của mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Long Dương lập tức luống cuống tay chân: "Muội muội đừng khóc, đừng khóc!"

Không nghĩ tới Long Quỳ càng khóc lợi hại hơn, Long Dương cũng càng thêm luống cuống.

Đột nhiên, một cây kẹo đường bị nhét vào miệng Long Quỳ, tiểu nha đầu lập tức ngừng khóc, vừa kéo vừa liếʍ đường, đôi mắt ngập nước nhìn Lâm Nghiệp Bình.

"Ăn xong rồi về ngủ một giấc thật sâu. Phòng cho khách đã chuẩn bị đầy đủ rồi."

Long Quỳ gật đầu thật mạnh, nhào về phía trước ôm lấy cổ Lâm Nghiệp Bình: "Lâm đại ca, ngươi thật tốt ~~~~~~~~~~~~~"

"Uy! Long Quỳ!!" Long Dương kéo tiểu công chúa xuống, "Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi là công chúa a!!!"

"Không muốn. Vương huynh, ngươi ghen tị thì cũng đến ôm đi!"

"Ngươi đi ra!" Long Dương cố gắng, cuối cùng cũng tách được hai người ra.

Lâm Nghiệp Bình bị ghìm đến mức có chút bực mình còn chưa kịp làm gì, lại bị một cái ôm rộng lớn ủ trong lòng. Muội muội vừa mới bị túm ra, ca ca lại dán vào đây.

Nhưng cái ôm này so với Long Quỳ càng khiến cho người hít thở không thông, dựa vào bả vai thiếu niên. Nhưng, lại ấm áp đến không ngờ.

"Không cho phép Long Quỳ ôm ngươi, nhất định không cho phép, ta không cho phép, ta là ca ca ta không cho phép không cho phép, không cho phép không cho phép, không cho phép..." Tiểu vương gia không ngừng nỉ non ở bên tai, dường như mơ hồ lại có chút tinh tường hiểu rõ.

Long Dương, tiểu vương gia, ngươi không cho phép muội muội ngươi ôm ta, vậy ngươi ôm ta làm gì?

"Vương huynh, cho dù Lâm đại ca không ngại nhưng ngươi muốn ôm tới khi nào?" Tiểu tiểu Long Quỳ phát điên.

Khi trở lại Lâm gia, Long Dương vẫn còn kinh ngạc về hành động của chính mình. Hơn nữa suốt quãng đường Lâm Nghiệp Bình cũng không nói gì với mình, giận rồi sao?

Còn chưa nói lời từ biệt trở về phòng, một đạo màu tím liền vọt đến chỗ ba người. Long Dương giơ chân quét một cước ngăn lại người vừa tới. Khó khăn lắm Tử Huyên mới né đước, an toàn chạm đất.

"Tử Huyên? Cha ta không đi tìm ngươi?" Lâm Nghiệp Bình nhíu mày, lão cha tuyệt đối nói dối, lão nhân đáng chết kia...

"Không có. Nói chuyện sau đi, mau giúp ta đi trốn." Tử Huyên nhìn xung quanh một chút, liếc mắt về phía cửa liền hoàn toàn suy sụp, "Quên đi, nên tới thì sẽ phải tới."

Ở cửa, Trọng Lâu mang theo Khê Phong đang hôn mê xuất hiện chặn ngang. Vẻ mặt tức giận, một thân sát khí.

**********************

* Miên lý tàng châm: trong bông có kim, nghĩa gần như câu "miệng nam mô, bụng một bồ dao găm".

++++++++++++++++++++++
« Chương TrướcChương Tiếp »