Chương 3

5

Giang Chấp rời đi, tôi khóc rồi ngủ quên trên giường.

Khi rời đi anh thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn tôi.

Anh đi chậm rãi, rồi đóng cửa lại.

Nhưng tôi lại gặp anh trong giấc mơ.

Khác với sự lạnh lùng cấm dục trước đây, bộ dáng ôn nhu mềm mại, nhiều tính xâm lược khác biệt trong đêm nay.

Anh ôm tôi cẩn thận, không nói lời nào.

Chín cái đuôi của anh phe phẩy quấn quanh tôi.

Ấm áp, cùng với nụ hôn của anh vừa mềm vừa cẩn thận.

Trong mơ tôi vẫn còn tức giận đẩy anh ra mà không nói một lời.

Anh lại càng ôm chặt.

"Hoan hoan, đừng chia tay được không em?"

"Vậy rốt cuộc anh có thích tôi không?"

Anh lại không nói.

Tôi tức quá nên tỉnh.

Nhưng khi tỉnh dậy, trong ngực tôi cũng có một chiếc đuôi cáo bông xù.

Ngoài ra có vài cái đuôi bị tôi gối sau lưng, vùi dưới người, thậm chí còn gác chân lên.

Sau khi mở mắt ra, ngoại trừ cái đuôi, thì là khuôn mặt ngủ ngoan của Giang Chấp trở nên ngoan ngoãn khó hiểu.

Tôi bối rối.

Sao hôm qua tôi không cảm thấy cái đuôi của anh lại to mềm mại đến thế.

Tôi di chuyển, cái đuôi của anh liển áp sát vào tôi hơn.

Bộ đồ ngủ của Giang Chấp rất rộng, để lộ xương quai xanh cùng với một phần ngực nhỏ, một nửa vết sẹo dọa người nhô ra.

Tôi đưa tay ra, giây tiếp theo đang định chạm vào, lại bị một câu nói nhàn nhạt cắt ngang:

"Sao phải đẩy đuôi anh ra, là để sờ anh sao?"

Giang Chấp tỉnh, hơn nữa giọng điệu kinh ngạc.

"Sờ đi, sờ đến khi em thỏa mãn, sờ xong cũng đừng cáu kỉnh."

Tôi tức giận quay mặt đi: "Ai mà thèm chứ!"

"Em không thèm, nhưng ánh mắt em thèm."

"Giang Chấp, tôi muốn về."

Giang Chấp im lặng một hồi.

Tôi cũng tức giận một lúc.

"Nếu anh không trả lời, chính là......"

"Không được."

Anh nói chuyện.

Tôi sửng sốt, sau đó cảm thấy có sức lực ở eo mình, là anh ôm chặt lấy tôi.

Cái đuôi cũng quấn quít lấy tôi.

"Anh nói, không được về.”

"Không phải em luôn oán trách chúng ta không có thời gian ra ngoài chơi sao? Bên ngoài động hồ ly rất thú vị, chúng ta có thể ở lại đây một thời gian."

Giang Chấp chưa bao giờ nói điều này với tôi.

Cũng chưa bao giờ cường ngạnh nói "Không được".

Hầu hết thời gian anh đều nghe theo sự sắp xếp của tôi, luôn nói một câu "Tùy em".

Tôi mở miệng, nói không ra lời.

Anh càng ngày càng tới gần.

Tiếp theo, anh hôn nhẹ vào má tôi.

Sau nụ hôn, Giang Chấp bước ra xa một chút, đối diện nhìn tôi.

Tôi lại nuốt nước miếng.

Vì thế anh lại hôn tôi.

Lần này là cằm.

Chiếc đuôi cáo mềm mại bao bọc lấy chúng tôi, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt.

Cằm, chóp mũi, lông mày, giữa mày....cuối cùng chạm vào môi tôi thì rời đi, rồi lại hôn nữa.

Đây là nụ hôn đầu của chúng tôi.

"Đừng chia tay."

Giang Chấp lùi lại một chút, nhíu mày nhìn tôi: "Hứa Y Hoan, đừng chia tay."

Đừng chia tay.

Anh cầu xin tôi đừng chia tay.

Tâm trí tôi rất bối rối, không biết nên nói gì.

Chỉ có thể cứng ngắc tùy tiện đổi chủ đề: "...... Tối qua anh không ngủ ngon à?”

Dưới mắt anh có một vết bầm mờ nhạt.

"Ừ, " Giang Chấp trả lời, nói, "Tối hôm qua em kẹp cái đuôi của anh, anh không ngủ được.”

"......"

Kẹp á?

Tôi cúi đầu, nhìn vào giữa hai chân, chợt co chân lại: “Rất xin lỗi!”

6

Giang Chấp không nói chuyện.

Anh chỉ nhìn tôi, như đang chờ gì đó.

Sau một lúc lâu, tôi không nói lời nào, anh mới thở dài một tiếng: "Ừ, tha thứ cho em vậy."

Sau đó, anh ngồi dậy, đặt cái đuôi sang một bên.

Tôi nằm, muốn đứng dậy, anh nhấc một chân của tôi lên.

"Đừng nhúc nhích."

Mắt cá chân truyền đến xúc cảm mát lạnh, sau đó là một tiếng chuông lanh lảnh.

Bắp chân tôi bị Giang Chấp cầm trong tay, khớp xương tay của anh rõ ràng, thon dài đẹp.

Chỉ là lúc này, dường như có chút...... du͙© vọиɠ nói không nên lời.

Đó là một cái chuông nhỏ.

Được xâu lại bằng chuỗi vòng bạc, đeo ở mắt cá chân, bước đi sẽ phát ra một tiếng vang nhỏ.

"Được rồi." Anh đặt chân tôi xuống.

"Anh đeo này cho tôi làm gì?"

"Bất kể em đi đâu, anh cũng có thể tìm thấy em,”

Giang Chấp nói từng chữ một, "Hứa ý Hoan, không cho phép em gỡ xuống."

Tôi nhớ lúc đi bar chỉ gọi con bạn theo thôi mà, tôi không biết sao anh tìm được tôi.

Đừng nói anh tìm từng quán bar trên con phố đó nha.

"Giang......"

Giang Chấp rời đi.

Tôi vừa định gọi anh, anh liền biến mất.

Tôi ngồi trên giường, lắc lắc chân, chuông vang nhẹ nhàng khá êm tai.

......

Động hồ ly thật sự rất lớn.

Tôi đi quanh cái hang một lúc lâu, mới đi ra ngoài được.

Cứ mỗi bước đi, chuông lại vang lên.

Bên ngoài động phủ đầy ánh nắng, trong sân trồng đủ loại hoa cỏ không giống bình thường.

Cách đó không xa có một gốc cây hoa hòe tươi tốt cực kỳ cao lớn.

Giang Chấp ngồi dưới gốc cây, trải thảm tatami với bàn bệt ra.

Trong tay là nước trà, trên bàn là tranh thủy mặc.

Anh cúi đầu theo dõi, chưa từng ngước mắt nhìn.

Cái đuôi duỗi ra phía sau, càng trở nên to hơn.

Tôi nhấc chân, chuông lại vang, vì thế Giang Chấp ngước mắt lên: “Sao em không đi giày?”

"Mang không được......"

"Tại sao?"

Tôi lưỡng lự một lúc, cắn môi.

Người này cố ý làm vậy.

Lúc đi bar thì mang giày cao gót, lúc tỉnh dậy thì giày rơi cạnh giường, gót giày bị gãy.

Vừa nhìn là biết ai làm liền.

Giang Chấp tiếp tục moi chuyện, ánh mắt lướt qua đôi chân trần của tôi, cùng với chiếc chuông bạc trên mắt cá chân.

"Qua đây."

"Qua không được."

Kết quả là giây tiếp theo, thế giới quay cuồng, chợt thấy lạnh sống lưng, mở mắt ra, thay vì ngồi trên đất thì lại ngồi trên bàn.

Động tác cầm bút của Giang Chấp không thay đổi, đầu bút lông sói hướng về đầu gối tôi.

Tôi muốn lùi lại, nhưng bị anh đè lại: "Đừng nhúc nhích."

Cảm xúc ngòi bút mịn lạnh mang đến cho tôi cảm giác nhè nhẹ khác.

Giang chấp hơi cúi đầu, chớp chớp đôi mi dài, mắt hồ ly hẹp dài ẩn chứa nhiều cảm xúc, nhưng giờ phút này đều bị sự tập trung thay thế.

Rất nhanh, đầu gối ửng đỏ một vệt mùa vẽ.

Là một đóa sen nhìn rất sống động chỉ bằng một vài nét vẽ.

"Được rồi."

Giang Chấp bỏ bút, nhẹ nhàng thổi: "Đừng xóa."

Tôi co rúm lại, anh liền đứng lên.

Anh lại hôn tôi:

"Để đó, thì sẽ không đeo chuông."