Chương 21: Thánh tử và thổ phỉ (1)

Thánh tử đi lạc bị nhóm thổ phỉ bắt, sau đó bị thủ lĩnh...

_______________

Hồ Bạch Khương cảm giác được cả người nặng nề, hai mắt nhắm chặt mở không được. Gắng gượng tỉnh dậy, y lờ mờ nhìn thấy hình bóng 3 người đàn ông, 2 tên đang cung kính cúi đầu về phía người đàn ông điển trai đang ngồi đó. Bên tai y còn loáng thoáng tiếng nói khàn của 1 tên cùng với giọng trầm ấm của người đàn ông kia.

Sau một lát, người đàn ông phất tay bảo 2 tên kia lui ra, Hồ Bạch Khương chống đỡ thân thể ngồi dậy, mắt đối mắt với hắn. Khỏi phải nói, hắn thật sự rất đẹp, là cái loại đẹp khiến bao người nhìn thôi cũng muốn có thai, còn có chút quỷ mị. Hắn mỉm cười, bước lại gần y.

"Thật thất lễ với thánh tử, ta tên Long Dật, thật không may rằng thuộc hạ của ta bắt nhầm người, liên luỵ đến ngài rồi." Long Dật cười nói.

Hồ Bạch Khương híp mắt nhìn hắn "Vậy ngươi có định thả ta đi à?"

Long Dật vẫn cười, thả đi? Hắn nhìn vị thánh tử đẹp đến kinh diễm kia, trên người y là bộ lễ phục vàng kết hợp cùng đống trang sức quý giá, ôm sát cơ thể làm lộ ra thân hình nóng bỏng ấy, nửa kín nửa hở, càng khiến y đẹp đến dâʍ đãиɠ lại phảng phất uy nghiêm. Thả đi? Sao có thể chứ.

Hồ Bạch Khương nhận thấy cái nhìn của hắn lướt qua một lượt cơ thể mình, lại nhìn đến ánh mắt có chút hoang dại của hắn, trong lòng y cũng lờ mò có đáp án.

Chỉ là y còn chưa kịp làm gì đã đột nhiên bị hắn ôm chầm bế lên, tiến vào một căn phòng xa hoa. Hiện tại cơ thể Hồ Bạch Khương vẫn còn quá nặng nề, y hoàn toàn không phản kháng được, bị Long Dật ôm trong tay mà không thể làm gì. Hắn từ từ cởi hết đống trang sức trên người y ra, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi y giây nào.

Cho đến khi trang sức đã được cởi hết, hắn nhẹ nhàng chạm đến lớp áo cuối cùng chuẩn bị cởi thì đã bị cánh tay trắng nõn bắt lấy. Hồ Bạch Khương bất lực nhìn hắn, cảm giác vừa đáng thương nài nỉ, lại không biết bộ dáng bản thân quyến rũ cỡ nào.

Cuối cùng, sức lực của thánh tử được cung phụng trên vạn người không bằng sức của gã thủ lĩnh hoành hành trên sa mạc, hắn cởi đồ đến đâu, y lại cong người che giấu bản thân đến đấy, cho đến khi bản thân bị lột sạch cũng không che được cái gì.

Ánh mắt Long Dật đen lại, nhìn rõ từng chút một cơ thể trắng sữa nõn nà của Thánh tử cao quý. Cả người hắn khô nóng, " quả thật là Thánh tử, xinh đẹp như một viên ngọc trời ban". Hắn đè lên người Hồ Bạch Khương, nắm lấy cằm y hôn xuống, nuốt mọi âm thanh phản kháng vào bụng.

Hồ Bạch Khương tới cả cựa quậy cũng làm không nổi, xấu hổ đến cả người đỏ lên, y là thánh tử, thánh tử phải giữ mình trong sạch...

Bàn tay to lớn chai sạn của Long Dật du tẩu khắp người y, xoa nắn cặρ √υ" lớn, chơi đùa viên kẹo nhỏ làm Hồ Bạch Khương run rẩy không ngừng, âm thanh rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng. Được một lúc, hắn buông đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của y ra, để thánh tử đại nhân hít thở chốc lát.

Kế đó, Long Dật lập tức chuyển hướng sang bầu vυ" sữa của y, há miệng ngậm trọn viên kẹo ngọt vào rồi bú ʍúŧ. Tay của hắn cũng không nhàn rỗi, một tay xoa bên vυ" còn lại, một tay mò xuống ©ôи ŧɧịt̠ y mà tuốt lên xuống.

Thánh tử cao quý lần "đầu tiên" gặp phải kích kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ, rêи ɾỉ cựa quậy không ngừng đều bị Long Dật chế trụ lại.

"Aa...ư...đừng...hức...đừng nữa mà...xin ngươi..." quầng vυ" trong miệng hắn được phục vụ cực kì thoải mái, đến cả sữa cũng chảy ra. Bàn tay hắn không ngừng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ y, xoa bóp hai hòn dái lại chuyển lên miết qυყ đầυ, chẳng mấy chốc đã làm Hồ Bạch Khương bắn ra.

Long Dật nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trên tay mình, đưa lên miệng nghiêm túc liếʍ một cái, khiến vị thánh tử cao quý nào đó đỏ mặt, hai mắt ánh nước xấu hổ.

"Thánh tử quả là bảo bối, miệng ngọt, sữa ngọt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng ngọt, không biết đến chỗ kia sẽ là tư vị như nào?" Nói lời dâʍ tục với vẻ mặt đúng đắn, hắn thành công làm Hồ Bạch Khương vừa ngại vừa nứиɠ, cũng vì thế mà hυyệŧ nhỏ liên tục chảy nước kêu gào muốn được lấp đầy.

Long Dật cũng không muốn đợi thêm nữa, hắn dạng hai chân y ra thành chữ M, liền vùi đầu vào hυyệŧ nhỏ.

"Aa, không...đừng,..nơi đó không được...ưm~" Không để tâm lời nói của Hồ Bạch Khương, Long Dật liếʍ nhẹ lên mặt lỗ nhỏ, liếʍ đến xung quanh, lại dùng lưỡi chọc ghẹo hai môi hυyệŧ. Cảm nhận sự run rẩy của y, hắn cười khẽ, ngậm lấy hộŧ ɭε nho nhỏ trồi lên hút một cái—

"Aaa...ư..hức...chết mất...ư~" Long Dật không ngừng trêu đùa viên trân châu nhỏ, đánh nó nghiêng ngả, nước hυyệŧ cứ theo cơn nứиɠ của chủ nhân mà phụt mãi không ngừng. Cho đến khi Hồ Bạch Khương cao trào, hắn mới buông tha cho hộŧ ɭε sưng to.

Chỉ là Long Dật cũng không ngừng lại, lưỡi hắn liếʍ một đường xuống lỗ nhỏ, mυ"ŧ mát xung quanh làm Hồ Bạch Khương lại run rẩy, phát ra tiếng kêu dâʍ ngọt nị dính người. Tiếp đến, cái lưỡi to bự của hắn ȶᏂασ thẳng vào lỗ hυyệŧ đầy nước liền cảm nhận được cái miệng này kẹp chặt đến mức nào.

Hai mắt hắn chốc lát hơi điên cuồng, lập tức công phá hυyệŧ nhỏ, liếʍ ɭáρ xung quanh tìm kiếm điểm dâʍ, cơ hồ như muốn ngậm trọn cả hυyệŧ của thánh tử cao quý.

Bỗng chốc, đầu lưỡi hắn chạm đến một điểm nhô lên, Hồ Bạch Khương "A!" Một tiếng, cái lưỡi thô to liền ȶᏂασ vào nó như ©ôи ŧɧịt̠ dập hυyệŧ.

Cái này thực sự quá sướиɠ, Hồ Bạch Khương hoàn toàn không khống chế được bản thân, hai tay y ôm đầu hắn, miệng liên tục rêи ɾỉ không muốn, thân dưới lại cứ hẩy hẩy lên muốn lưỡi hắn tiến sâu hơn. Chẳng bao lâu, ©ôи ŧɧịt̠ y lại bắn, hυyệŧ nhỏ cũng trào nước ào ào đều vô miệng Long Dật, tới cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng Hồ Bạch Khương cũng bị liếʍ sạch sẽ.

_______________

Chương này nhẹ nhàng hoi, chương sau vô việc hén.

Nếu mọi người thấy lỗi nào báo tui nha, nếu thích thì vote cho tui luôn, đa tạ quý zị nhiều:333❤️