Chương 10: Ngươi làm ta đau

Ngày xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở, u hương thoang thoảng.

Yêu Yêu đứng ở trong vườn hoa nhỏ đuổi bướm nửa ngày nhưng không bắt được một con, trong lòng buồn bực, nhìn quanh bốn phía, không có ai.

Nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nếu lúc này có người nhìn nàng từ chính diện, chắc chắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Trong mắt có huyết sắc lan tràn, Yêu Yêu yên lặng màn nhìn con bướm màu lam đang đập cánh kia, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, con bướm kia thế nhưng lại ngoan ngoãn mà bay về phía lòng bàn tay của nàng.

Yêu Yêu cười cười sau đó giương mắt, trong mắt lại là một mảnh thanh minh, nàng đang bao lấy con bướm ngoan ngoãn bất động, nhìn trong chốc lát liền thả đi.

Mới vừa rồi khi sử dụng mị thuật tròng mắt nóng lên, mà khi nàng dừng mị thuật con bướm vẫn bị mê hoặc như cũ.

Thời gian gần đây mị thuật của nàng tăng tiến rất nhiều.

Chuyện xấu hổ kia hóa ra lại có uy lực lớn như vậy.

Trong đầu Yêu Yêu lại hiện ra hình ảnh mấy đêm trước, khó có khi trên mặt phiếm hồng, nàng lắc lắc đầu, vẫn là trở về ăn hoa hồng tô bình tĩnh một chút mới được.

Hôm nay Phượng Hành có việc đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn làm rất nhiều hoa hồng tô cho nàng, Yêu Yêu chính là vô cùng vui vẻ mà đi về, không ngờ tới nơi lại nghe được hai giọng nữ khua môi mua mép -- thật không khéo, đang nói xấu nàng.

"....Nàng ta không biết xấu hổ như vậy, không phải hồ ly tinh thì là cái gì?"

Yêu Yêu nghĩ thầm, cung nữ này ngược lại còn rất thông minh.

"Sắc Mộng, ngươi đừng nói nữa!"

Hóa ra tên là Sắc Mộng.

"Có cái gì phải sợ chứ? Tuy nói gọi nàng ta một tiếng phu nhân, ai không biết nàng ta chẳng qua chỉ là đồ vật tiêu khiển của quốc sư chứ?"

Hả, tức giận.

Yêu Yêu không muốn nghe nữa, ho nhẹ một tiếng, đi ra khỏi chỗ tối.

Hai cung nữ này lập tức sợ tới mức tay chân luống cuống, đồng thời quỳ xuống hô: "Phu nhân!"

Cái lưỡi Yêu Yêu lướt qua hàm răng một vòng, hơi cong eo chống gối: "Sắc Mộng? Là người nào?"

Cung nữ phía bên trái hơi run run mà ngẩng đầu: "Phu nhân...Phu nhân, là nô tỳ..."

"Từ từ nói chuyện, phát run cái gì," Yêu Yêu đứng thẳng lên, búng búng móng tay cái phấn nộn, "Ta lại chưa nói cái gì."

Không chờ Sắc Mộng thở phào nhẹ nhõm, nàng ta liền nghe được Yêu Yêu cười thuận miệng nói: "Kéo ra ngoài đánh..." Giọng nói vòng một cái, "Ba mươi đại bản đi."

"Phu nhân....Phu nhân...." Tức thì Sắc Mộng nước mắt như mưa, quỳ lê đến chỗ Yêu Yêu, nắm lấy áo ngoài của nàng, "Phu nhân, Sắc Mộng, Sắc Mộng sai rồi, ngài...." Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

Yêu Yêu nhíu mày lui một bước, ngắt lời nàng ta, nâng cằm mệnh lệnh với một cung nữ đã sớm sửng sốt khác: "Không nghe được sao? Muốn bồi nàng sao?"

"Không phải....Không phải....Nô tỳ nghe được...." Cung nữ kia vội vàng xin tha, sau đó đơn giản ngoan tâm kéo Sắc Mộng, mà Sắc Mộng đang muốn giãy dụa lại bỗng nhiên giống như linh hồn xuất ra khỏi thân thể, tùy nàng ta kéo đi.

Yêu Yêu thu hồi ánh mắt của chính mình, hồng quang trong khóe mắt liễm đi, nàng làm như không có việc gì mà về chủ điện ăn hoa hồng tô.

*

Sắc Mộng nói cũng không ảnh hưởng chút nào đến Yêu Yêu, nàng vui rạo rực mà ăn hoa hồng tô, lại thấy Phượng Hành đã trở lại.

Yêu Yêu cũng không dừng động tác nhấm nuốt, giương mắt nhìn nhìn hắn nói: "Hôm nay trở về thật sớm."

Phượng Hành sờ sờ đầu nàng, ánh mắt vốn lạnh băng liền trở nên nhu hòa, hắn nói: "Chẳng qua là hỏi ta chút việc vặt thôi."

Lại nói tiếp, gần đây Minh Nguyên Đế có chút không kiềm chế được.

Yêu Yêu lười nói chuyện Sắc Mộng kia với hắn, cũng không muốn nói với hắn phương pháp xử lý của mình, chỉ uống ngụm nước trà nhuận hầu, mới đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười với hắn: "Đúng rồi, ta hình như còn chưa nói với ngươi, hai ngày trước lúc ta ra ngoài có gặp Hoàng Hậu, nàng thật tốt, còn cho ta..."

Hai tay ở trên vai Yêu Yêu bỗng nhiên buộc chặt, sắc mặt Phượng Hành trầm xuống: "Ngươi ra ngoài điện?"

"Này....Phượng Hành, ngươi làm ta đau."

Lực đạo của Phượng Hành không giảm, lạnh giọng hỏi nàng: "Vì sao bây giờ mới nói với ta?"

Yêu Yêu bị hắn nắm đau không nhịn nổi, nàng nghiêng người tránh khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, xoa vai, lẩm bẩm nói: "Còn không phải ta quên sao? Phượng Hành, ngươi làm sao vậy?"

Khoảng cách của nàng với Phượng Hành chẳng qua chỉ có hai bước, hắn không bước lên, chỉ là ánh mắt giống như cất giấu mũi tên hàn băng làm hai chân Yêu Yêu hơi nhũn ra.

Sau khi đối diện với nàng thật lâu, lúc Yêu Yêu sắp không chịu nổi, hắn mới mở miệng nói: "Về sau không được đi ra ngoài."

"Vì sao?"

Câu hỏi của Yêu Yêu không được trả lời, nàng nhìn bóng dáng Phượng Hành xoay người rời đi liền tức giận, cũng xoay người đi vào nội thất, ngay cả hoa hồng tô cũng không ăn.

Vành tai Phượng Hành khẽ nhúc nhích, biết nàng giận dỗi về phòng, mới dừng bước.

Giải thích như thế nào đây?

Hắn đã nhìn thấy hình ảnh kia.