Chương 2: Hồ ly ngốc ở đâu tới?

Yêu Yêu là một con hồ ly tinh, nhưng lại không phải là hồ ly tinh thuần huyết thống.

Nàng là một con hồ ly nửa người nửa yêu.

Mẫu thân Yêu Yêu là thuần yêu, phụ thân lại là người phàm, từ lúc sinh ra nàng đã khác biệt với những tiểu đồng bọn khác trong tộc.

Các bạn nhỏ một khi thành niên liền có thể hóa thành hình người, học mị thuật cũng cực kỳ nhanh. Mà nàng, vĩnh viễn đều chậm hơn bọn họ nửa bước, cho dù biến hình, đều sẽ lộ ra đuôi cáo cùng lỗ tai.

Một hồ ly tinh không thể tinh thông mị thuật thì không phải là một yêu tinh lợi hại.

Mẫu thân Yêu Yêu cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói với Yêu Yêu ngày qua ngày: "Mị thuật không luyện được thì đừng đi thông đồng với người phàm, bọn họ không một ai là người tốt, đặc biệt là nam nhân."

-- bởi vì phụ thân Yêu Yêu chạy mất, không cần hai mẹ con bọn họ. Cho nên loại sinh vật như nam nhân này liền thành điều kiêng kị trong nhà bọn họ.

Yêu Yêu tuy rằng không đủ thông minh, thậm chí còn có chút ngây ngô, nhưng những lời này nàng nghe từng ấy năm, nàng chính là muốn quên cũng không quên được.

Chỉ tiếc, Yêu Yêu nói không thể quên được, nhưng vẫn không thể may mắn thoát khỏi việc bị người phàm bắt được.

Lúc này nàng đang lay khung sắt của l*иg sắt trước mắt.

Sao cái song sắt này bẻ thế nào cũng không được, Yêu Yêu khóc không ra nước mắt, trời biết vì sao nàng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại liền ở trong cái l*иg sắt này.

Chỉ lăn lộn với cái đồ vật đang trói buộc này đã làm nàng mệt mỏi đến chết, Yêu Yêu nhụt chí mà ngồi ở trong l*иg sắt nhìn trời, chỉ là l*иg sắt lắc qua lắc lại, đầu của nàng choáng váng quá.

Suy nghĩ một lát, Yêu Yêu biết chính mình không thể ngồi chờ chết, tuy nói mị thuật của nàng không đủ tinh thông, nhưng đối với người có định lực yếu kém vẫn có chút hiệu quả.

Nghĩ vậy, trước tiên nàng phẫn uất mà nhìn nhìn hai người cầm l*иg sắt phía trước, hừ, mẫu thân nói không sai, nam nhân quả nhiên không phải thứ gì tốt!

Sau đó nàng mới dịch đến sát bên trái l*иg sắt gần người kia, hướng về phía hắn phát ra tiếng "Ô ô" đáng thương.

Người nọ quả nhiên ngại nàng ầm ĩ, nhìn lại đây đang muốn chửi ầm lên, ánh mắt ngẩn ra trong phút chốc, giống như bị nhϊếp hồn mà dừng bước chân.

Người bên phải thấy hắn ta dừng lại, hỏi hắn làm sao, cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn vẫn si ngốc giống như không nhúc nhích. Tự nhiên một cỗ hàn khí dâng lên phía sau lưng hắn, hắn theo bản năng nhìn về phía Yêu Yêu đang ngước mắt nhìn hắn, cả người run lên, ánh sáng trong đôi mắt phai màu trong thoáng chốc, lực đạo trong tay buông lỏng, l*иg sắt "bang" một tiếng rơi trên mặt đất.

Hai nam nhân mặc trang phục thị vệ giống như ngẫu nhiên đứng tại chỗ, đồng thời rũ mắt nhìn một phương hướng nhưng lại không có hành động gì.

Loại hiện tượng này cũng không thể duy trì bao lâu, đây là mị thuật học được không đến nơi đến chốn, Yêu Yêu cũng chỉ có thể giành giật từng giây mà dùng thân thể đυ.ng vào cánh cửa đã có chút lung lay sắp rơi.

Thân thể đυ.ng vào có chút tê dại, một tiếng vang "Leng keng" phát ra, l*иg sắt rốt cuộc cũng được mở ra.

Hai mắt Yêu Yêu tỏa sáng trong nháy mắt, lập tức liền nhảy ra ngoài.

Không nghĩ tới nàng vừa mới chạy ra được hơn mười mét, hai gã thị vệ kia trố mắt thật lâu lại đột nhiên như bừng tỉnh từ trong mộng, lắc đầu phục hồi tinh thần, liền chỉ vào phương hướng Yêu yêu chạy trốn hô to: "Tiểu hồ ly của Hoàng hậu nương nương chạy rồi! Mau đuổi theo!"

Yêu Yêu chạy trốn ở phía trước, tiếng la loáng thoáng theo gió xẹt qua bên tai, khóe miệng nàng giật giật: "Quỷ mới biết cái gì là tiểu hồ ly của nương nương!"

Nhưng Yêu Yêu không nghĩ tới chính là, người đuổi theo nàng càng ngày càng nhiều, cái này làm cho trong lòng nàng càng ngày càng hoảng loạn.

Cũng không biết đây là nơi nào, lớn đến dọa người, chạy như thế nào cũng không đến điểm cuối, Yêu Yêu chạy trốn thở hồng hộc, nhưng lại không dám dừng.

Thật là làm bậy, vì sao lại đuổi theo ta?! Yêu Yêu rít gào ở trong lòng, móng vuốt hồ ly đều lộ ra để đào đất trốn.

Toàn bộ đầu óc chỉ có hai chữ, nghẹn khuất.

Thật vất vả chạm đến một cánh cửa chưa khép lại, Yêu Yêu không chút suy nghĩ, quay người liền chạy vào.

Nàng mắt sắc, thấy được một mảnh vườn hoa nhỏ lộ ra, chỉ là có chút trụi lủi.

Yêu Yêu cũng không rảnh lo cái khác, toàn bộ thân thể súc trong một góc nhỏ của vườn hoa, lại đào một đống lớn bùn đất mà đắp lên bộ lông mượt mà của chính, chỉ muốn ẩn thân hiệu quả.

Nói đến cũng kỳ quái, Yêu yêu nghiêng tai nghe, người bên ngoài ngu xuẩn kia lại không vào tìm, quả nhiên là ngu xuẩn!

Nhưng mà Yêu Yêu tương đối túng quẫn, thường thường chỉ có thể âm thầm chửi bởi trong lòng hoặc là tự mình nói thầm, nhưng mà khi làm nhưng việc này thân mình cũng sẽ không ngăn được mà phát run, nàng là một con hồ ly dũng cảm túng bao.

Này không được, bùn đất trên người đều bị nàng túng đến mức run run rơi xuống.

"Mùi hoa đào ở đâu vậy?"

Giọng nam này vừa dứt, trong lòng Yêu Yêu lộp bộp một chút, tức khắc run càng lợi hại hơn.

"Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta....."

Trong lòng Yêu Yêu không ngừng cầu nguyện vì chính mình, chân sau đều có chút phát run.

"Ô oa!" Cái đuôi của nàng bị nhấc lên --

"Hồ ly ngốc ở đâu tới đây?"