Chương 21: Miệng quạ đen

Đã nhiều ngày Bắc Vọng mưa to liên tục mặc dù trước đó trời đầy nắng, nghi thức thiêu yêu chỉ có thể lùi lại.

Yêu Yêu bị nhốt ở trong địa lao chờ thiên tình, cái khác không nói, nàng đặc biệt nhớ Phượng Hành, cũng vô cùng nhớ hoa hồng tô hắn làm.

Lỗ tai Yêu Yêu khẽ nhúc nhích, nhưng đầu cũng không nâng lên.

Lại có người đến đây xem nàng.

Đã là ngày thứ ba, vị Trần đạo sĩ này mỗi ngày đều sẽ tới địa lao thảo phạt nàng vào thời điểm này.

Yêu tính chính là ác, làm xằng làm bậy, gian trá giảo hoạt...Yêu Yêu há mồm ngáp một cái nho nhỏ, rốt cuộc nghe phiền, quay đầu lại nói câu đầu tiên, đó là: "Nếu ngươi có năng lực thì khiến cho ta hiện nguyên hình đi."

Trần đạo sĩ sau khi nghe xong liền ngây ra, trong lúc nhất thời không nói được lời phản bác, ông ta xác thật không có năng lực này như lời của Yêu Yêu, bởi vì tất cả tên tuổi trên người ông ta đều là được người khác thổi phồng lên, nhưng hiện tại làm sao ông ta có thể thừa nhận, cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng: "Ai biết yêu tinh nhà ngươi còn có cái hoa chiêu gì? Đừng mơ tưởng bổn đạo trưởng mắc mưu!"

Yêu Yêu cười khẽ, mị thái tràn lan, nàng xoa xoa lòng bàn tay kiều nộn, ngước mắt nhìn ông ta: "Ngay cả ta là yêu tinh gì cũng còn không biết, còn dám mạnh miệng muốn tiêu diệt ta? Chậc."

Trần đạo sĩ lập tức thẹn quá thành giận! Ông ta đoán Yêu Yêu là hồ ly tinh, nếu không sao có thể phong tao quyến rũ như vậy? Nhưng ông ta không dám đoán mò, sợ kết quả là đoán sai. Lúc này đây, người ông ta đối mặt chính là Minh Nguyên Đế, không phải một người tùy tiện nào đó!

Ông ta phất tay áo rời đi, trước khi đi vẫn chống da mặt, mạnh miệng nói một câu: "Ít ngày nữa thiên tình, đến lúc đó ngươi là yêu tinh gì cũng phải hiện hình! Ngươi không đắc ý được bao lâu đâu!"

Yêu Yêu lại không trả lời, chỉ nghĩ, hiện tại Phượng Hành rốt cuộc đã tỉnh lại chưa, đã hạ sốt hay chưa.

*

Bên ngoài Tiêu Dao điện đã bị Minh Nguyên Đế phái người bao vây, còn nói mỹ danh là vì bảo hộ.

Củ Cải tức giận phát điên lại không thể làm gì, chỉ có thể cầu nguyện Phượng Hành nhanh tỉnh lại chút. Nhưng Phượng Hành hôn mê đã năm ngày, cũng không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào. May mắn trong điện không có người hầu hạ, chỉ có một mình Củ Cải, nếu không ai cũng có thể nghe được những lời thô tục không kiêng kị gì của Củ Cải kia.

Bên ngoài mưa dầm kéo dài, tâm tình Củ Cải cũng không tốt, lại bắt đầu oán thiên oán địa oán sói xám.

"Gia Gia nhà hắn, bổn Đại vương là tới tìm Yêu Yêu chơi, đây là cái chuyện gì vậy hả! Giờ thì tốt rồi, Yêu Yêu sắp bị thiêu, Phượng Hành vẫn chưa tỉnh lại, bổn Đại vương sứt đầu mẻ trán, trời xanh à người ngàn vạn lần đừng có dừng mưa!"

Vừa dứt lời, tiếng nước mưa đánh lên song cửa sổ vang lên bên tai lại biến mất trong phút chốc...

Ánh mắt Củ Cải đều thay đổi, hoảng hốt đi ra ngoài chủ điện không chọn đường, nhìn đến bầu trời vạn dặm không mây trước mắt, trừ bỏ trước Tiêu Dao điện ướt dầm dề, nào còn có chứng cứ từng mưa chứ?

"Xong rồi xong rồi..." Củ Cải đặt mông ngồi xuống dưới đất, đôi mắt đỏ rực cũng chưa hồi phục thần thái, "Ngày đó đầu sói xám kia đoạt củ cải của ta còn đem ta chỉnh xui xẻo, ta miệng quạ đen này nhất định là hắn làm hại! Ô ô ô...Làm sao bây giờ!"

Củ Cải ủ rũ cụp đuôi mà chạy về phía mép giường Phượng Hành, đang muốn kêu rên Yêu Yêu sắp bị thiêu rồi, lại thấy khuôn mặt tái nhợt của Phượng Hành nhìn nàng: "Ngươi vừa mới... Nói... Yêu Yêu... Khụ khụ... Muốn... Bị.... Khụ khụ khụ..."

"Thiêu hủy! Yêu Yêu sắp bị thiêu rồi!"

*

Bị nhốt ngày thứ tư, trời vốn đáng mưa phùn dầm dề đột nhiên dừng lại.

Yêu Yêu thong dong mà bị đưa vào giữa nhà giam, quả nhiên thấy gương mặt vênh váo đắc ý của Trần đạo sĩ kia: "Hôm nay chính là ngày chết của yêu tinh nhà ngươi!"

"Chờ xem đi." Yêu Yêu câu môi cười nhạt, tràn đầy ý vị khinh miệt, làm cho trong lòng Trần đạo sĩ tự nhiên hoảng hốt.

Ông ta cưỡng chế phần hoảng loạn này, lạnh giọng mệnh lệnh nói: "Mang nàng ta đi ra ngoài! Thiêu!"

Từ "thiêu" này nói đặc biệt nặng, Yêu Yêu lại không để bụng. Bị nhốt ở nhà giam để người đẩy đi, ngược lại cũng rất thoải mái, chính là mới ra khỏi địa lao, ánh sáng chói mắt làm nàng suýt nữa không mở mắt ra được thôi.

Ngẩng đầu nhìn, trời khô ráo mà sáng sủa. Cúi đầu nhìn lại là ẩm ướt mà bằng phẳng.

Gấp như vậy sao, muốn thiêu nàng như vậy sao? Yêu Yêu cười lắc đầu, thật là một đám phế vật.

Thẳng đến khi nhìn đến đài cao được làm để thiêu nàng kia, cùng với củi gỗ cỏ khô đầy đất làm vật dẫn lửa, Yêu Yêu mới cười ra tiếng: "Ha ha ha ha..."

Vì nàng là chuẩn bị nhiều thứ như vậy, đáng giá sao?

Khi bị buộc chặt ở trước cây cột giữa đài cao kia, biểu tình Yêu Yêu vẫn như cũ, không có bất kỳ sự hoảng loạn nào.

Mọi người ở đây đợi hồi lâu, Minh Nguyên Đế mới khoan thai tới muộn.

Minh Nguyên Đế vừa đến, cũng đại biểu cho nghi thức thiêu yêu sắp bắt đầu rồi.

Mà mới vừa ngồi xuống, Minh Nguyên Đế liền cảm thấy có chút không thích hợp, khoảng cách của ông ta đến chỗ Yêu Yêu rất xa, tự nhiên không nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng ông ta lại cảm thấy tựa hồ đã gặp mà hình bóng xinh đẹp này ở nơi nào, nhưng lại nghĩ không ra.

Trần đạo sĩ mắt sắc, trong lòng biết Minh Nguyên Đế thích mỹ nhân, khi nhìn đến ông ta híp mắt muốn nhìn rõ bộ dáng của Yêu Yêu, Trần đạo sĩ liền vội vàng tiến lên dời lực chú ý của ông ta: "Hoàng Thượng, yêu vật này có thể mê hoặc nhân tâm, Hoàng Thượng phải cẩn thận!"

Lúc này Minh Nguyên Đế mới ngồi ngay ngắn lại trên long tọa.

Tuy rằng Minh Nguyên Đế không thấy rõ Yêu Yêu bên này, Yêu Yêu lại nhìn liền hiểu ngay tình huống ở phía xa kia.

Hấp dẫn Yêu Yêu không phải Minh Nguyên Đế, mà là... Nàng gặp được Sắc Mộng.