Chương 1

Mưa thu dai dẳng, cái lạnh xuyên qua tấm màn.

Lúc canh ba trời đổ vài giọt mưa, giờ đây rêu đất ẩm xanh, bóng cây xào xạc.

Tiếng mưa rả rích, cái lạnh len lỏi vào da thịt, lạnh tận xương tủy.

Có một người đang tựa lưng vào tường, áo trắng xộc xệch, ba nghìn sợi tóc đen buông dài trên gối.

Y Lan điện im ắng, chăn thêu trên giường mỏng manh, chẳng đủ để chống đỡ cái lạnh. Có lẽ là gặp ác mộng, người trên gối khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu.

Nghe thấy một tiếng động lớn dưới mái hiên, Tống Lệnh Chi bỗng giật mình tỉnh mộng, chưa kịp ngồi dậy, đã thấy thị nữ thân cận Bạch Chỉ vén rèm bước vào, trên tay còn cầm một hộp gỗ sơn đen.

“…Tiểu thư?”

Bạch Chỉ bước nhanh, đến trước giường của Tống Lệnh Chi, theo lý mà nói, Tống Lệnh Chi là hoàng hậu, nàng ấy nên gọi một tiếng “nương nương” mới phải.

Chỉ tiếc rằng đã mười năm trôi qua, ngôi vị hoàng hậu của Tống Lệnh Chi chỉ còn trên danh nghĩa, thậm chí chưa từng ở trong Khôn Ninh Cung. Các cung nhân quen thói nịnh bợ kẻ mạnh, thấy Tống Lệnh Chi không được sủng ái, cái gì cũng giẫm đạp lên nàng.

Bạch Chỉ từ nhỏ đã ở bên cạnh Tống Lệnh Chi, chẳng chịu nổi nỗi bất công chủ tử phải chịu đựng. Thấy Tống Lệnh Chi cạn tình với đương kim thánh thượng, Bạch Chỉ cũng chẳng gọi nàng là nương nương nữa, chỉ xem nàng là tiểu thư Tống gia mà hầu hạ.

Cầm gối lụa xanh dựa sau lưng Tống Lệnh Chi, Bạch Chỉ gượng cười: “Có phải chiếc rèm vừa rồi làm tiểu thư giật mình không? Nô tỳ vừa mới đi xem, không có gì đâu. Đợi qua mấy ngày giải lệnh cấm túc, nô tỳ sẽ đi tìm người quản lý Nội vụ phủ…”

Chưa nói hết câu, đôi mắt Bạch Chỉ đã ngấn lệ.

Ai trong thiên hạ không biết, đương kim hoàng hậu Tống Lệnh Chi xuất thân từ Tống gia ở Giang Nam. Tống lão gia ở vùng Giang Nam là thương nhân giàu nhất, *giàu đến mức địch quốc. Vàng bạc làm đất, ngọc bội làm rèm. Người quét dọn trong phủ đều mặc vàng đội bạc, trang phục lộng lẫy hơn cả tiểu thư nhà bình thường.

*giàu đến mức địch quốc : miêu tả sự giàu có của một gia đình hoặc một thương nhân đến mức có thể so sánh với tài sản hoặc tài chính của cả một quốc gia. Trong đoạn văn của bạn, nó nhấn mạnh sự giàu có cực kỳ của Tống gia, cho thấy họ sở hữu tài sản khổng lồ, có thể sánh ngang với một quốc gia trong thời kỳ đó.

Đâu ai ngờ, giờ đây…

Điện Y Lan hoang tàn lạnh lẽo, chẳng có lấy một món đồ quý giá nào, hoặc là bị tiểu cung nữ, thái giám nào đó to gan lấy đi, hoặc bị Tống Lệnh Chi đem cầm cự đổi lấy ngân lượng.

Trong phòng trống trải, không có một vật trang trí, lạnh lẽo vô cùng. Sơn trên cột đã lâu không sửa, bong tróc loang lổ.

Vách tường đổ nát, chiếc rèm vừa rơi vẫn còn nằm dưới mái hiên, thỉnh thoảng có giọt mưa rơi xuống theo cửa sổ. Nhiều ngày, sân viện chẳng được ai quét dọn, hoang vắng cô quạnh. Mấy ngày trước còn có rắn rết bò vào phòng ngủ của Tống Lệnh Chi, khiến nàng kinh hãi, mấy đêm ngủ chẳng yên.

Từ khi thành thân với Thẩm Nghiễn, Tống Lệnh Chi buồn phiền sinh bệnh, cơ thể ngày càng suy nhược.

Giờ đây đang là cuối thu, nếu vào đông, gió bắc lạnh lẽo, càng thêm khổ sở.

Bạch Chỉ cố gắng nén nghẹn ngào trong lòng, cười mở hộp gỗ sơn đen: “Trước tiên hãy để nô tỳ hầu hạ tiểu thư dùng bữa, hôm nay người trong Ngự thiện phòng đưa đồ ăn tới muộn…”

Chưa nói hết câu, một mùi hôi tanh khó chịu bất ngờ tràn ngập trong điện.

Đồng tử của Bạch Chỉ co rút lại, bỗng nhiên dùng sức đóng hộp lại, trái tim đập nhanh, Bạch Chỉ tức đến đỏ mắt: “—— Quá đáng lắm rồi!”

Đồ ăn Ngự thiện phòng gửi tới, lại là thức ăn thừa của cung nhân hạ đẳng, chẳng biết đã để trên bếp bao lâu, mùi hôi thối khó ngửi.

Tống Lệnh Chi vốn đã không khỏe, gặp chuyện này, càng ôm ngực ho khan không ngừng.

Bạch Chỉ ngẩn người, vội vàng ném hộp gỗ ra ngoài điện, rồi lấy chậu rửa miệng để Tống Lệnh Chi súc miệng: “Tiểu thư hãy làm sạch họng đi, cơ thể của Người vốn đã…”

Vô tình chạm vào cổ tay của Tống Lệnh Chi, Bạch Chỉ nhíu mày, hoảng hốt nói: “ Sao tiểu thư lại nóng như vậy? Có phải nhiễm phong hàn không? Nô tỳ sẽ đi cầu xin thị vệ, bảo họ đi mời thái y…”

“Không cần.”

Mắt Tống Lệnh Chi tối sầm, đầu nặng trĩu.

Tống Lệnh Chi cảm thấy toàn thân nóng rực, nàng túm chặt chăn thêu trên giường, cố gắng tháo một vật từ cổ ra.

Một chiếc ngọc bội hình uyên ương nằm trong lòng bàn tay nàng, sáng trong và tinh khiết, kích thước bằng quả óc chó. Có lẽ trong cung điện này không tìm được thứ nào tốt hơn thế.

“Cái này… ngươi giữ lấy.”

Hai mắt nàng mờ dần, đầu óc ong ong. Một tay nàng chống giường, tay kia đưa ngọc bội cho Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ quỳ gối, hoảng hốt kêu lên: “Tiểu thư, đây là món quà tổ mẫu để lại cho Người…”

Miếng ngọc bội này là từ tổ mẫu của Tống Lệnh Chi đặc biệt gửi cho nàng vào ngày xuất giá. Sau đó tổ mẫu qua đời, món quà này trở thành thứ duy nhất nàng luôn giữ bên mình.

Tổ mẫu rất yêu thương nàng, Tống Lệnh Chi rất quý miếng ngọc bội này, nếu không phải thật sự đến bước đường cùng, nàng cũng chẳng muốn bán nó đi.

Tống Lệnh Chi thở yếu ớt: “Ngươi mang đi đổi lấy ngân lượng, rồi đi tìm Thâu Nhạn ở *Cục Tẩy. Nếu ngươi có ngân lượng, ma ma tổng quản cũng sẽ…”

*Cục Tẩy (浣衣局) một cơ quan phụ trách việc giặt giũ quần áo trong cung đình Trung Quốc cổ đại.

Thâu Nhạn và Bạch Chỉ đã hầu hạ nàng từ nhỏ, mấy hôm trước Thâu Nhạn bị người của Vân Quý Phi dẫn đi, Tống Lệnh Chi đi tìm người, chỉ thấy nàng ta cùng Thẩm Nghiễn ngồi chung một xe ngựa trở về cung.

Xe bốn bánh xa hoa lộng lẫy, treo hai chiếc đèn l*иg kính phía trước, tua rua đính đá quý, ánh sáng lung linh, sắc màu rực rỡ. Một đám cung nhân cầm chổi hương và hạt ngọc, còn có các cung nữ cầm lư hương vàng, hương đàn nhẹ nhàng bay lên, làm say đắm lòng người.

Gió thu nổi lên, rèm xe xanh mở nửa bên, Vân Quý Phi ngồi trong, trang phục lộng lẫy, tóc đính ngọc.

Tống Lệnh Chi nhìn thấy nàng ta cười tươi, tựa vào vai Thẩm Nghiễn.

Điện Y Lan hẻo lánh, chẳng ai hỏi han. Tuy Tống Lệnh Chi ít ra khỏi cung, nhưng cũng thường nghe thấy tin đồn về Vân Quý Phi.

Nghe nói nàng ta rất được Thẩm Nghiễn yêu quý, ban thưởng hào phóng như nước chảy. Vân Quý Phi thích nghe đàn, Thẩm Nghiễn đặc biệt mời *nhạc tiên xuất thế chỉ để làm nàng ta cười.

*"Nhạc Tiên Xuất Thế" (乐仙出世) là một cụm từ trong tiếng Trung, thường được dùng để miêu tả một người hoặc một sự việc có sự xuất hiện hoặc tài năng vượt trội, đặc biệt là trong lĩnh vực âm nhạc hoặc nghệ thuật.

Là một cặp hoàn hảo, chẳng gì sánh bằng.

Thành thân nhiều năm, Tống Lệnh Chi cũng từng có lúc mộng mơ thiếu nữ, từng đeo hoa, trang điểm, chỉ để đổi lấy một ánh nhìn từ Thẩm Nghiễn.

Thế nhưng những gì nàng nhận được chỉ là những người mới vào phủ, ánh mắt của Thẩm Nghiễn chưa bao giờ dừng lại trên mặt nàng.

Từ những ngày đầu sụp đổ, Tống Lệnh Chi từng khóc lóc đến giờ đã trở nên bình thản.

Cách một màn rèm, Vân Quý Phi cài trâm vàng, trang phục lộng lẫy, còn nàng… đầu tóc rối bù, mặt mày không trang điểm.

Khi rèm xe buông xuống, Thẩm Nghiễn chỉ thoáng hiện ra một chút, Tống Lệnh Chi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn, tựa trong ký ức.

Lạnh lẽo thấu xương, như hầm băng mùa đông, không thể sưởi ấm.

Áo vàng rực rỡ vụt qua, Thẩm Nghiễn đứng thẳng, như cây tùng bách xanh, chẳng thể với tới, giống như đêm đầu tiên lễ Thượng Nguyên gặp gỡ.

Đường phố dài đông đúc, chen chúc nhau. Cô gái trẻ cầm quạt che nửa mặt, cười nói vui vẻ với cung nữ, vô tình làm rơi mặt nạ của Thẩm Nghiễn.

Hình bóng lướt qua, vô số khuôn mặt qua lại, nhưng Tống Lệnh Chi chỉ thấy Thẩm Nghiễn. Chàng thanh niên phong độ, mày kiếm mắt sao, ánh trăng lạnh lùng bao phủ vai hắn, mờ ảo quyến rũ.

Đôi mắt của Thẩm Nghiễn như làn sương mù không tan.

Thời khắc đó, Tống Lệnh Chi chẳng thể tưởng tượng rằng một ngày kia gặp lại Thẩm Nghiễn sẽ như thế này đây.

Tống Lệnh Chi cúi người hành lễ, chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng chẳng thấy người bên trong có phản ứng gì.

Nàng chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Vân Quý Phi, như đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm Nghiễn.

Đầu gối nàng đau âm ỉ.

Xe bốn bánh từ từ đi qua trước mặt Tống Lệnh Chi, hương thơm quẩn quanh, khẽ bay theo gió thu.

Các loài chim đã về tổ, mặt trời khuất bóng.

Con đường đá xanh thô ráp và cứng, Tống Lệnh Chi quỳ xuống..

Cung nhân đến rồi lại đi, Tống Lệnh Chi nghe thấy giọng nói lanh lảnh của họ, truyền đạt từng lời của Bạch Chí.

Mưa bụi phủ kín, âm u không dứt.

Âm nhạc ngừng lại, các vũ nữ không còn nhảy múa nữa, đứng yên lặng.

Toàn cung im lặng, chờ đợi sự chỉ thị từ Thẩm Nghiễn.

Mưa rơi trên lá sen, tiếng mưa rơi lách tách khiến lòng người lo lắng.

Các thị vệ canh giữ ở *Chao Yến Các tưởng rằng Thẩm Nghiễn đã động lòng, bất cẩn để Bạch Chí lọt vào. Máu từ trán Bạch Chí chảy xuống, cô ta quỳ xuống và lạy: "Xin bệ hạ... xin bệ hạ cứu lấy chủ tử!"

*Chao Yến Các (潮音阁) là một từ chỉ một địa điểm trong cung đình hoặc một kiến trúc cụ thể. Trong ngữ cảnh của các văn bản cổ điển hoặc trong các tác phẩm lịch sử và văn học, nó thường được sử dụng để chỉ một cung điện, phòng hoặc lầu cao nơi tổ chức các sự kiện trang trọng hoặc nơi các nhân vật quan trọng tụ tập.

Mưa rơi, gió thổi mạnh, tiếng động hết sức ồn ào.

Thẩm Nghiễn ánh mắt bình tĩnh, dáng đứng vững như cây thông, điềm tĩnh, không thèm liếc Bạch Chí, chỉ nhìn về chỗ kịch mà ra lệnh: "Tiếp tục."

Lời Tác Giả

Đây là lần đầu tiên tôi viết một kiểu nhân vật "xấu" thuần túy như vậy. Nhân vật nam chính giai đoạn đầu không có trái tim, chỉ có quyền lực. Tất nhiên, một sự kết hợp như vậy sẽ cực kỳ khắc nghiệt. Hy vọng mọi người thích!