Chương 16

Cây thông thật sự bị cậu nhấc lên, cao khỏi mặt đất đến hai thước.

Tiếng ầm ầm vang lên, âm thanh chấn động, cây thông thật sự bị nhấc ra bởi cậu một mình thiếu niên.

Tên kia trố mắt, phấn khích, khoác tay lên vai thiếu niên: "Thằng nhóc giỏi lắm, quả nhiên ta không nhìn lầm! Trước đây ngươi làm ở đâu, nói với chủ nhân của ngươi, sau này theo ta. Với sức mạnh của ngươi, theo ta chắc chắn ngày ngày được ăn ngon uống sướиɠ."

Tuyết như trân châu từ mặt đất bắn tung lên, tai cậu thiếu niên vẫn còn đỏ, thở hổn hển, lòng bàn tay bị cành cây làm trầy xước, máu thấm ra.

Gã kia nói mãi, nhưng không nhận được câu trả lời từ thiếu niên, hắn tò mò: "Sao không nói gì? Có phải còn giận ta lúc nãy coi thường ngươi?"

Giữa đám đông có người khẽ nói: "Đại ca, nó là thằng câm, không nói được."

Gã chợt ngớ ra, sau đó vỗ mạnh vào vai thiếu niên: "Là ta lỗ mãng, xin lỗi."

Thiếu niên không nói lời nào, đôi mắt hổ phách nhìn lên, xuyên qua tuyết trắng, cậu nhìn thấy bóng dáng đỏ tươi trên núi.

Tống Lệnh Chi khoác áo choàng đỏ, tay cầm lò sưởi bằng sứ men vàng, cười nói với Bạch Chi: "Đúng là người tốt, ngày mai ngươi nói với cha, thưởng thêm cho hắn."

Bạch Chỉ cười đáp, lại nhìn về phía cổng núi: "Nô tỳ thấy, người đó chắc là người chẻ củi ở nhà bếp, tên là Ngụy, Ngụy Tử Uyên! Đây là hôm qua nô tì đi tìm bà lão trong bếp giúp đỡ…"

Chưa dứt lời, Tống Lệnh Chi đột nhiên trợn mắt: "Ngươi nói gì?"

Bạch Chỉ giật mình: "Nô tỳ nói, hôm qua đi đưa tiền cho bà nấu bếp…"

Tống Lệnh Chi vội vàng: "Không phải hỏi cái đó, ngươi vừa nói, hắn tên là… Ngụy Tử Uyên?"

Bạch Chỉ gật đầu.

Tống Lệnh Chi sững sờ, lại nhìn về phía cổng núi.

Giữa trời tuyết, thiếu niên mặc áo dài màu xanh xám không hề bắt mắt, bị bao quanh bởi đám người.

Ngụy Tử Uyên.

Nàng lẩm bẩm, nhắc lại một lần nữa.

Kiếp trước, danh tiếng của Ngụy gia trải dài khắp trời nam đất bắc, sau khi Tống gia sụp đổ, Ngụy gia trở thành gia tộc giàu có nhất Giang Nam.

Khi đó người đứng đầu chính là… Ngụy Tử Uyên.

---

Trong bếp nhỏ chật chội tại hậu viện, qua một ô cửa sổ nhỏ, lờ mờ thấy lửa đỏ và khói đen dày đặc bên trong.

Người nấu bếp nửa ngồi nửa quỳ trước lò, vừa thêm củi vừa quay sang thiếu niên phía sau, mặt đầy nụ cười.

"Ngươi thật may mắn, được tiểu thư Tống gia để ý, chọn làm tùy tùng trong Tống phủ."

Xung quanh không một bóng người, bà nấu bếp cẩn thận quan sát một lượt, chậm chạp tiến lại gần Ngụy Tử Uyên.

Bà thấp giọng nói: "Tống Phủ khác xa nơi này, nghe nói gạch lát nền của phủ Tống đều làm bằng vàng ngọc. Nếu ngươi đi theo tiểu thư Tống gia, chắc chắn sẽ tốt hơn hiện giờ gấp ngàn vạn lần."