Chương 23: Mã số 023 - Quái thai tết nguyên đán

“Cô Vu, cô có tiện xin nghỉ phép không, chúng ta gặp nhau ở lầu dưới công ty, đón cô đến nơi làm việc phòng điều tra chúng tôi kiểm tra kỹ một chút.”

“Ừm, được, vậy đi!”

Ngày… tháng… năm…, chưa gặp được người ủy thác, dò hỏi thì được biết người ủy thác và lãnh đạo xảy ra cãi vã, người ủy thác bị kích động dẫn đến hôn mê, đã được đưa vào bệnh viện. Nằm viện, thấy chồng cô ấy, không tiện tiếp xúc với người ủy thác.

Ngày… tháng… năm…, nhận điện thoại của người ủy thác, nội dung ghi âm.

“Cô Vu?”

“Phù phù…”

“Cô Vu, cô sao vậy? Cô vẫn ổn chứ? Lúc chiều chúng ta…”

“Chồng tôi biết rồi…”

“Nhìn từ góc độ có lợi, cuộc điều tra của chúng ta có thể công khai, tăng tốc độ làm việc. Nếu cô lo lắng chồng cô hiểu lầm, chúng ta có thể giải thích với anh ấy từ khía cạnh có liên quan đến ma quỷ…”

“Tôi đã thử kiểm tra rồi…”

“Hả, kiểm tra phụ khoa sao? Kết quả thế nào?”

“Tôi có thai mất rồi, soi thấy một cái bào thai…”

“19 tuần, không phải có thai vào ngay ngày Tết Nguyên Đán đó sao?”

“Đúng vậy, nếu đúng là 19 tuần thì không phải ngày đó dính thai đâu. Lúc đó chồng tôi vẫn chưa hề làm gì… tôi… có phải tôi điên rồi?”

“Cô Vu, dấu tay trên bụng cô đâu?”

“Không ai trong bọn họ nhìn thấy cả.”

“Ý cô là chồng cô và bác sĩ?”

“Đúng thế, họ không nhìn thấy gì cả. Ngày đó các anh… thật sự nhìn thấy sao?”

“Cô Vu, chúng tôi không lừa cô, gần đây chúng tôi vẫn luôn điều tra chuyện này. Nếu cần thiết, cô có thể xem kết quả điều tra hiện giờ của chúng tôi. Nếu như lừa đảo, chúng tôi không phải làm đến mức độ này.”

“Nhưng bọn họ đều không nhìn thấy gì, bọn họ đều không thấy… không chỉ bác sĩ và chồng, tôi hỏi bạn bè tôi, ba mẹ tôi, tôi còn điên khùng tìm người ở trong nhà vệ sinh bệnh viện hỏi họ, bọn họ không ai nhìn ra cả! Tôi... phù… tôi thấy tôi điên rồi…”

“Cô không điên, thời gian mang thai thay đổi, bàn tay đó không ai nhìn thấy cả, có thể là do con ma đó làm gì rồi. Nếu như thuận tiện, tôi mời cô đến… một chuyến được không? Chúng tôi cần khám xem tình trạng sức khỏe của cô.”

“Ừm, được, ngày mai tôi đến.”

“Lúc đến hãy mang theo chẩn đoán của bệnh viện nhé.”

“Được…”

“Tiểu Mộng, em đang làm gì?”

“À, em…”

“Em đang nói chuyện điện thoại với ai?”

“Em… không!”

Tút tút tút.

Ngày 30 tháng 3 năm 2004, Người ủy thác chưa đến, gọi điện liên hệ. Ghi âm cuộc gọi 200403301312mp3.

“Chào cô, cô Vu…”

“Các người là ai?”

“Ơ, anh Vương sao? Chào anh, chúng tôi là nhân viên công ty Bảo hiểm, lúc trước cô Vu…”

“Tôi không cần biết các người là ai, các người làm ơn đừng quấy rầy Tiểu Mộng. Tiểu Mộng đã nói với tôi mọi chuyện, cô ấy chỉ là đầu thai kỳ, thần kinh căng thẳng dẫn đến rối loạn cảm xúc thôi! Chúng tôi sẽ đến bệnh viện điều trị, không cần đám lừa đảo các người đến làm loạn!”

“Anh Vương, người… chúng tôi không phải lừa đảo, từ lúc hành nghề đến nay chúng tôi giúp rất nhiều người giải quyết rắc rối rồi, chuyện cô Vu gặp phải…”

Tút tút tút.

Ngày 31 tháng 3 năm 2004, liên lạc lại với người ủy thác, điện thoại không thể liên lạc, người ủy thác đã làm thủ tục từ chức, dọn khỏi địa chỉ liên hệ.

Ngày 2 tháng 4 năm 2004, thống kê sàng lọc bước đầu hoàn tất, lịch sử khách thuê phòng 809, xác nhận nam giới 3591 người, nữ 4602 người, trong đó người chết là nam là 28 người, nữ 47 người.

Kèm file: bảng liệt kê.

Ngày 18 tháng 4 năm 2004, tìm được hồ sơ kiểm tra sức khỏe của người ủy thác, căn cứ kết quả chỉ số sức khỏe cho thấy không có gì bất thường, theo ghi chép quan sát hình ảnh mờ mờ thai nhi, xác nhận đây là một quái thai.

File kèm: Danh sách 5 người.

Ngày 20 tháng 4 năm 2004, Liên hệ bố mẹ thân nhân người chết thứ nhất Trương Hiên. Tập tin ghi âm 02320040420wav.