Chương 25: Mã số 023 - Quái thai tết nguyên đán

“Tất nhiên, nhưng hi vọng toàn bộ nội dung anh nói với chúng tôi phải là sự thật. Chủ trương của tạp chí chúng tôi đưa ra là nhưng câu chuyện kì dị hàng thật giá thật, sẽ có những người đọc sẽ đi tìm hiểu địa điểm phát sinh sự việc, cũng có thể sẽ tự đi điều tra, cho nên…”

“Ồ, được. Chuyện đó thực sự rất kỳ quái.”

“Anh nói đi.”

“Tết Nguyên Đán 2 năm về trước, chúng tôi đến thành phố Dân Khánh du lịch, ngay dịp tết nên rất rẻ, khách sạn 4 sao đều giảm giá… a, ngại quá, tôi nói xa vấn đề rồi.”

“Không cần vội.”

“Mới đầu thì rất vui vẻ, ngày Tết Nguyên Đán đó chúng tôi trở về khách sạn rất sớm, đợi xem bắn pháo hoa đầu năm, gọi phục vụ phòng, xem tiết mục đón Tết, không chuẩn bị ra ngoài. Nhưng ngày hôm đó, chúng tôi mơ mơ hồ hồ, không biết tại sao lại ngủ mê đi mất, tỉnh dậy đã qua ngày thứ hai, tiết mục gì, pháo hoa gì cũng không còn gì nữa rồi. Sáng thức dậy, thấy tivi vẫn bật, tôi nằm dưới đất, vợ tôi nằm trên giường, vẫn chưa mặc quần áo. Lúc đó tôi biết ngay là chuyện gì xảy ra rồi.”

“Hai chúng tôi cứ nghĩ cô ấy bị người khác làm gì, đồ của khách sạn bị bỏ thuốc, chuyện này chắc chắn là người của khách sạn làm, ngay lập tức gọi giám đốc khách sạn làm rõ trắng đen mọi chuyện, nếu không sẽ báo cảnh sát. Ban đầu bọn họ không chịu thừa nhận, còn tưởng đầu óc chúng tôi có vấn đề, làm thế để vòi tiền. Chúng tôi đúng là muốn vòi tiền, nhưng chúng tôi không nói láo, tối ngày hôm đó đúng là không bình thường, bản thân tôi đã lên giường chưa lẽ nào tôi không biết? Tôi đang định báo cảnh sát, còn định gọi điện thoại cho báo chí đến, hai chúng tôi không hề sợ bị người ta đến kiểm tra, ầm ĩ lên cũng chẳng sao, lại không phải người địa phương, đợi về nhà rồi ai mà biết chuyện này?”

“À, vậy sau đó báo cảnh sát chứ?”

“Không báo, giám đốc bọn họ nghe nói chúng tôi muốn làm ầm ĩ sợ quá bồi thường cho chúng tôi mấy chục ngàn, biếu chúng tôi một đống đặc sản, còn giúp chúng tôi đặt vé vào cổng vài nơi thăm quan ở Dân Khánh, ai ya, không ít kiểu như vậy. Chúng tôi liền cho qua.”

“Sau chuyện đó, hai người có mua thuốc ngừa thai không?”

“À, Cái này cũng là giám đốc kia mua cho chúng tôi. Những người lúc đó không hiểu chuyện này, ông giám đốc kia từng đi du học nước ngoài nên giải quyết riêng tư bằng cách cho người mua thuốc thánh thai đưa cho chúng tôi. Có lẽ hắn sợ qua vài năm chúng tôi đem con đến bắt đền hắn nữa.”

“Sau đó hai người ở lại Dân Khánh mấy ngày nữa?”

“Ừm, chúng tôi ở lại hai ngày, vốn định ở lại nửa tháng, có người trả tiền thì ở lại chơi lâu một chuyến, nhưng Dật Nam ngủ không ngon, đổi phòng khác vẫn mơ thấy ác mộng, nói rằng nghe thấy tiếng trẻ con cười. Tôi không biết là chuyện gì, cứ tưởng cách âm của khách sạn không tốt, bên cạnh có người làm ồn. Cô ấy không còn tâm trí chơi nữa, chúng tôi liền về nhà. Ngồi trên xe lửa, người trên xe ít, toa xe trống nhiều, có hai đứa nhở chạy từ bên kia qua. Đột nhiên Dật Nam nổi nóng. Tôi chưa từng thấy cô ấy nổi nóng dữ vậy, xông lên phía hai đứa bé hét lớn, dọa bọn nhỏ khóc thét, còn định đánh. Tôi chạy lại ôm cô ấy lại, nói thế nào cũng vô ích, cô ấy lại còn quát mắng hai đứa bé, lại còn cãi nhau với người nhà chúng, sau đó nhân viên tàu đến, đổi chỗ cho chúng tôi. Cô ấy, sau khi đổi chỗ thì bình tĩnh lại, không nói chuyện, khộng động đậy, tôi thấy có chút yên chí chạy đi hút thuốc, hút xong hai điếu thuốc quay lại, thấy cô ấy vẫn giống bộ dạng vừa rồi. Chuyến xe lửa lần ấy quả thật rất dài, cảm giác chạy rất lâu rất lâu mới đến trạm dừng.”

“Sau khi về nhà, cô ấy có biểu hiện bất thường gì không?”