Chương 39: Tìm kiếm không có kết quả

Nói điện thoại được một lúc lâu, vẻ mặt của Tí Còi bỗng dưng vui mừng, lấy bút ghi lại gì đó, “Cảm ơn anh nhé, khi nào rảnh mời anh ăn cơm nhé, được được được, cảm ơn!” Cúp điện thoại, Tí Còi hướng về chúng tôi, phe phẩy tờ giấy trong tay, “Cuối cùng cũng có được một người vẫn còn sống rồi.”

Quách Ngọc Khiết trợn mắt một cái, đi nhà vệ sinh, lúc trở ra thì thấy chúng tôi mặt mày ủ rũ, hỏi một cách kỳ lạ “Sao thế?”

Tôi hướng về Tí Còi, mấp máy môi: “Ông Trương Đông đó có lưu lại số điện thoại di động của Thanh Diệp, mà số di động, nhưng mà...”

“Đã khóa máy rồi.” Tí Còi nằm bò trên bàn.

“Có số di động vẫn không điều tra được người sao?” Quách Ngọc Khiết nghi ngờ hỏi?

“Không có đăng ký tên thực tế mà!” Tí Còi vò đầu.

Quách Ngọc Khiết không biết nói gì nữa, “Còn tên thì sao, tên cũng không biết luôn hả?”

“Không biết, chỉ biết họ Lưu.” Gã Béo trả lời, mặc dù không đến nỗi chán sống như Tí Còi nhưng vẻ mặt thất vọng tràn trề.

“Vậy các anh cố lên nhé!” Quách Ngọc Khiết tùy miệng an ủi một câu, bắt đầu thu dọn đồ đạc “Em về đây!”

“Em không đi thôn Sáu Công Nông sao?” Tí Còi hỏi.

“Đã hết giờ làm rồi mà?” Quách Ngọc Khiết nghi hoặc.

“Đúng vậy, đã hết giờ làm rồi, người mà chúng ta cần tìm cũng tan ca rồi.” Tí Còi nói một cách đương nhiên, nói tới cuối thì không còn sức sống nữa.

“Anh không biết sao, người mà em và Lâm Kỳ phụ trách là hai cụ già, người ta đâu có đi làm.” Quách Ngọc Khiết cười ranh mãnh, “Hơn nữa, hai người này đi thăm người thân rồi, gần đây họ không có ở thành phố này.”

“Không có thì hai người không làm việc luôn hả? Không có mục tiêu nào khác nữa sao?” Tí Còi phẫn nộ vì chính nghĩa.

“Tạm thời không có.” Quách Ngọc Khiết cầm cái túi của mình lên, đắc ý vẫy tay với Tí Còi, lại còn nắm chặt nắm đấm, “Bái bai, cố lên!”

“Bái em gái nhà cô!” Tí Còi chửi một câu.

“Tôi cùng các cậu đi thôn Sáu Công Nông.” Tôi lên tiếng, “Để lấy hồ sơ cho cậu.”

Gã Béo mừng rỡ ra mặt, “Anh Kỳ, anh chính là anh ruột của em mà.”

Sau đó ba người chúng tôi cùng nhau đi thôn Sáu Công Nông.

Tí Còi vừa lái xe, vừa nói: “Tôi cảm thấy chỗ đó quả thật quá bất thường, anh nhìn địa chỉ này, Tầng 6, tòa nhà số 6, thôn 6, khu Công Nông, hẻm số 666 đường Quốc Cường. Một dây số 6.”

“Như vậy chẳng phải sẽ rất suôn sẻ sao?” (tiếng Trung số 6 đồng âm với từ suôn sẻ) Gã Béo chen vào.

“Suôn sẻ cái shit.” Trải qua cả ngày hôm nay, Tí Còi có hơi nóng nảy.

Tôi nghe Tí Còi nói như vậy mới phát hiện địa chỉ của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp quả thật rất trùng hợp.

“Tôi thấy là họ cố tình chọn nơi này để mở một phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị.” Tí Còi nói tiếp “Nếu không thì có thể trùng hợp như vậy sao, bốn hộ gia đình của tầng đó đều cho thuê phòng, và còn đều cho họ thuê.”

“thôn Sáu Công Nông vốn dĩ là do công ty cấp, hộ gia đình sống ở đó đều là đồng nghiệp lâu năm của nhau, nếu có thể thuyết phục một hộ và có người nói giúp, không chừng có thể thuyết phục được tất cả.” Gã Béo đưa ra một khả năng khác.

“Các cậu vẫn chưa tìm được người có quyền sở hữu tài sản sao?” Tôi hỏi.

Chủ sở hữu tài sản căn nhà và ông chủ của văn phòng Thanh Diệp có phải là cùng một người hay không, quả thật chúng tôi cũng không thể xác định được. Không có biên bản giao dịch tài sản căn nhà nhưng cũng có thể đã hoàn thành giao dịch riêng rồi, cũng có thể chủ sở hữu tài sản căn nhà đã chết rồi, người thừa kế di sản lấy được căn nhà nhưng không làm thủ tục đổi chủ. Nói thật ra thì, tìm người của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp chi bằng tìm người đầu tiên sở hữu căn nhà, nhưng vì hồ sơ của phía cục quản lý nhà đất bị hư hỏng, không nhìn rõ được họ tên, giống như Gã Béo nói đó, khu này vốn dĩ là công ty cấp nhà, có thể tìm người thông qua tìm hiểu công ty đó và những hộ dân sống lâu năm ở đó.

“Không có. Ở đó cũng là hồ sơ lâu năm, còn là viết tay nữa, nhờ người lục cả một buổi chiều, khó khăn lắm mới tìm thấy được, chữ viết nguệch ngoạc muốn chết, căn bản là đọc không hiểu được.” Tí Còi mặt mày cau có khổ sở.

Tôi chỉ có thể thông cảm vỗ vỗ vào Tí Còi, lại hỏi “Những nhân viên khác cũng không biết sao?”

“Chúng tôi gọi điện thoại hết cả một buổi chiều, tóm lại là hỏi tới thì chẳng ai biết cả.”

Trong khu nhỏ không có chỗ đậu xe, anh đậu xe ở bãi giữ xe của một trung tâm mua sắm gần đó, ba người chúng tôi ăn cơm trước, sau đó mới đi bộ tới khu nhỏ, đi vào tòa nhà số 6, cùng nhau đi lên lầu 5, Tí Còi vội vàng vẫy tay tạm biệt với tôi.

Tôi vừa tức vừa buồn cười, cũng không biết phải làm sao, leo lên lầu 6.

Không biết có phải do lời nói của Tí Còi hay không, hoặc là do buổi chiều nghe mấy tập tin ghi âm đó, tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ ở tầng 6 quả thật lạnh hơn ở dưới rất nhiều.

Có lẽ là do không có hơi người thôi. Tôi nghĩ thầm trong bụng, móc chìa khóa ra mở cửa.

Trên cửa còn dán tờ giấy nhắn của sở cảnh sát, nói rõ chuyện phá cửa xông vào, đồng thời còn ghi số điện thoại của văn phòng tháo dỡ di dời của chúng tôi để khi chủ nhà quay lại thì tìm chúng tôi để lấy chìa khóa.

Lúc tôi mở cửa, tờ giấy nhắn đó động đậy theo, phát ra tiếng kêu sột soạt, trong lầu 6 yên tĩnh này thì âm thanh đó trở lên đặc biệt kinh rợn. Tôi không kiềm được quay đầu nhìn về phía cầu thang.